Muộn Du Bình đứng trên núi tuyết với vẻ mặt cực kỳ trang nghiêm. Tôi không biết thứ cảm xúc này là gì, nhưng tôi hiểu rõ đối với hắn những ngọn núi tuyết này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Tôi có thể tượng tượng được, trong lòng hắn lúc này nhất định không còn là một khoảng trống rỗng nữa. Mọi thứ nơi đây đều có chung nguồn gốc sâu xa với hắn, nhưng cụ thể là nguồn gốc ra sao thì tôi chẳng biết suy đoán theo hướng nào.
Muộn Du Bình cứ thế đứng lặng hồi lâu.
Đêm ấy chúng tôi không đi tiếp mà đào một cái hang trong đống tuyết đọng, trải bạt chống thấm lên trên rồi nhóm bếp lò không khói, cứ thế qua một đêm.
Ngày hôm sau, chúng tôi lại thu dọn hành lý xuất phát, tiếp tục đi sâu vào trong núi.
Trên đường đi chỉ có mình tôi thao thao bất tuyệt, nói về những điều tốt đẹp của thế giới này, kể cho hắn nghe còn nơi nào có món ăn ngon hết sẩy, chốn nào hắn chưa từng đặt chân tới.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn im như thóc, nhưng cũng không tỏ vẻ chán ngán.
Kỳ thực tôi cũng chẳng rõ hắn cảm thấy hứng thú với điều gì, chỉ biết gắng sức lục lọi trong những chuyện đã trải qua cùng hắn để tìm ra thứ có khả năng khiến hắn để tâm.
Ví dụ như chuyện hắn luôn luôn dõi mắt ra ngoài cửa sổ chẳng hạn. Tôi cảm thấy có lẽ hắn đặc biệt thích những chuyến đi xa.
Ban đầu tôi còn có thể huyên thuyên khuyên nhủ hắn như cái máy, nhưng về sau đường ngày càng khó đi, thể lực của tôi tiêu hao càng lúc càng nhiều. Tôi cũng đành ngậm miệng không nói, lầm lũi tiến về phía trước.
Đi liên tục vài ngày, chúng tôi đã tiến vào một nơi nhìn ngút mắt cũng chỉ thấy những núi tuyết trắng xóa, mặt đất dưới chân đã biến mất hoàn toàn. Đứng từ trên cao quay đầu nhìn lại, những thôn xóm nơi chúng tôi xuất phát đều đã vượt ra khỏi tầm mắt.