Tôi không biết rằng đây là do mình sợ hãi hay là vì quá hưng phấn hoặc là vì một cảm xúc khác nữa, nhưng trên thực tế là trong khoảnh khắc đó, trong cơ thể tôi có vô số những cảm xúc hoàn toàn rối loạn. Trong đầu tôi nảy sinh ra vô số những cảnh tượng, việc của Chú Ba, rồi việc sau khi tôi trở thành Chú Ba, đối mặt với đám người kia, còn lúc chỉ có một thân một mình, trí não tôi càng thêm hỗn độn. Đồng thời, khuôn mặt của Muộn Du Bình và Bàn Tử vẫn không ngừng đan xen hiện ra trong đó.
Cũng may là trong khoảng khắc đó tôi lập tức liền lấy lại được bình tĩnh, lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi, tôi cố gắng để đầu óc mình thật tỉnh táo mà cân nhắc về vấn đề này. Mấy giây sau, tôi liền rõ ràng được lựa chọn của mình.
Không còn lựa chọn nào khác cả.
“Vật này đeo thế nào đây?” tôi hỏi cô gái kia.
“Nếu anh đồng ý đeo, tôi sẽ giúp anh, toàn bộ quá trình mất bốn giờ, có thể giữ được trong bốn tuần. Anh thấy đã được chưa?”
Tôi thầm nghĩ như vậy cũng đủ rồi, tôi chỉ muốn đeo tới khi cứu được bọn họ ra thôi:”Thật lắm không?”
“Việc này đợi sau khi tôi giúp anh đeo vào, tự anh có thể xác định.” Cô ấy nói rồi chỉ vào một chiếc ghế nằm, sau đó bảo tôi qua đó.
Tôi bước qua, nằm xuống, cô ấy liền lập tức đặt chiếc mặt nạ da người kia lên mặt tôi, trong khoảnh khắc đó, bên tai tôi đột nhiên vang lên câu nói của Chú Ba:
Có những mặt nạ một khi đã đeo lâu rồi sẽ không thể tháo xuống được nữa.