” Vị ca ca này lợi hại như vậy khó trách sao bà nội em phải quỳ xuống, em còn tưởng hôm nay quỳ thật mất mặt, nhưng giờ lại thấy đó là việc nên làm.”
“Sao, còn yêu cầu gì nữa không?”
Bàn Tử hỏi cô ấy. Tú Tú lắc đầu:
“Đầu óc em đang loạn hết lên, em chỉ nghĩ ra được một ít, nhất thời vẫn không thể xâu chuỗi chúng lại với nhau, chờ một lát đã, không biết chừng còn đưa ra được kết luận.”
Bàn Tử nhìn tôi cười: “Câu này giống tính cách cậu thật, đây hẳn là Thiên Chân phiên bản nữ rồi

”
“Giờ tới lượt cô.” tôi nhắc nhở Tú Tú.
Cô ấy lấy lại bình tĩnh, hít vào thở ra một hơi.
“Được, để em nghĩ nên nói thế nào đã.” Tú Tú ngẫm một lát rồi tiếp:
“Đó giống như là một cơn ác mộng vậy”
“Ác mộng?” Bàn Tử nhại méo cả miệng.
Tú Tú đáp: “Thực ra, phải nói là bà nội em ngủ mơ.”
Tiếp đó, Hoắc Tú Tú bắt đầu thuật lại chuyện xưa của cô ấy.
Vừa rồi tôi thấy Tú Tú tập trung tinh thần nghe mình kể mà bản thân dào dạt đắc ý, nhưng tới khi cô ấy bắt đầu kể chuyện của mình, dường như tôi cũng có phản ứng y hệt. Tôi vô cùng kinh ngạc bởi những gì cô ấy đã trải qua. Đồng thời lại thấy cực phức tạp, quả thực không kém gì chuyện của tôi. Hơn nữa Tú Tú còn thỉnh thoảng điểm thêm một vài suy nghĩ đặc biệt nữ tính của mình vào, nó khiến tôi nghĩ có khi nào cô ấy đã tiếp cận gần hơn với sự thật.
Quả thực, mọi chuyện đều bắt nguồn từ một giấc mộng, nhưng nó lại không có liên quan quá lớn, vì tới bây giờ cô ấy cũng không biết giấc mộng đó là gì. Điều cô ấy cảm thấy hứng thú là vì trong lúc bà nội cô ấy gặp ác mộng, luôn thốt ra những lời nói mê sảng.
Đại khái là vào sáu bảy năm trước, Hoắc Tú Tú khi đó vẫn còn là một cô bé, như trong lời nói của cô ấy thì là có mặc váy ngắn cũng chẳng có người buồn ngắm, cô ấy là cháu gái được Hoắc lão bà cưng chiều nhất, cứ mỗi khi hè về, cô ấy lại từ Trường Sa nóng như lò lửa để tới Bắc Kinh nghỉ mát. Lúc đó, Hoắc lão bà sẽ đưa cô ấy đi mua rất nhiều thứ. Sau thì đi chơi biển và thăm thú Di Hòa Viên, còn tới cả cổ thành Uyển Bình để ăn quà vặt nữa.
Nhưng bất luận là thân mật cỡ nào thì Hoắc lão bà cũng luôn giữ một thói quen là tới buổi tối bà bà chỉ có thể ngủ một mình. Bất luận là ngủ ở đâu, thì bé con cũng không được ngủ chung với bà nội.
Nơi lão bà bà ở khi đó là tứ hợp viện, phòng ngủ đặc biệt lớn, hai mươi người nằm vẫn còn thừa, lúc Tú Tú đã có thể hiểu chuyện thì rất tò mò. Cô ấy nghĩ rằng bà nội quý mình như thế mà lại không cho mình ngủ cùng thì thật là lạ, nhưng cũng không bao giờ dám hỏi. Buổi tối thường có một bảo mẫu ngủ cùng phòng với cô ấy.
Có một hôm, đang nửa đêm thì cô ấy tỉnh dậy, thấy bảo mẫu không ở bên cạnh, một mình trong căn phòng cũ, bên ngoài khoảng không tối đen, không gian vô cùng rộng, ánh trăng mờ mờ ảo ảo, mọi thứ hiện lên thành những bóng đen kỳ dị khiến người ta phải sởn gai ốc. Khi đó Tú Tú cũng có sức tưởng tưởng rất phong thú, lập tức bị xung quanh dọa cho tái mặt.
Cô ấy gọi vài tiếng, bảo mẫu không hề đáp lời, thế là cô ấy bắt đầu run lên, lúc đó người đầu tiên Tú Tú nghĩ tới chính là bà nội. Vì thế lập tức nhảy xuống giường, chạy sang phòng của bà nội, muốn chui vào lòng bà.
Nhưng khi Tú Tú vén tấm màn che giường cũ kỹ lên, lại thấy trên giường không có ai cả. Cô ấy sững người một lát, bỗng nhiên mồ hôi lạnh toát ra, dựa vào chút ánh sáng ít ỏi, Tú Tú trông thấy bên trên khung gường kia có treo một thứ gì đó.
Ngẩng đầu nhìn, cô ấy đã nhìn thấy một cảnh thượng kinh dị nhất trong cuộc đời mình, bằng một tư thế hết sức quái đản, bà nội đang treo mình trên thành giường, hai mắt trắng dã, tóc tai bù xù, hệt như đang ngủ say.
Tú Tú bị dọa sợ tới tiểu ra quần, ngồi bệt xuống đất suýt thì ngất, cũng không biết qua bao lâu, cô ấy chợt nghe thấy bà nội nói gì đó.
Ban đầu Tú Tú còn định gọi bà, nhưng nghe kỹ lại thì phát hiện có gì đó bất thường, đó là bà nội đang nói mê.
Bà nội Tú Tú nói là:
“Không còn thời gian.”