Tôi vô cùng tò mò, cảm thấy như chuyện vừa có một bước đột phá lớn, thực sự rất muốn hỏi, nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào. Tú Tú ở bên cạnh liền an ủi: “Bà nội, lão Cửu Môn nhiều năm trở lại đây, rất nhiều con cháu đều hưng thịnh, cháu nghĩ đó không phải là báo ứng, chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, bà đừng quá đau lòng mà.”
Lão bà bà lắc đầu: “Thực sự làm gì còn có cái gọi là lão Cửu Môn, sau giải phóng người trong bọn ta còn ảo tưởng có thể tiếp tục làm việc cùng nhau, nhưng chỉ vài năm sau, bọn ta nhận ra là chỉ bảo toàn mạng mình thôi cũng đã khó rồi, trong những năm đó, bọn ta đi cùng đi ở cùng ở, ai cũng xem nhau như người trong nhà, có biết bao nhiêu kẻ bị chúng ta hại, cũng có rất nhiều kẻ ám toán lại bọn ta. Ngày xưa là người với người còn có đạo nghĩa, còn có giang hồ, Hắc Bối lão Lục chỉ một cây đao mà có thể bảo vệ cả một dãy phố, trong những năm đó chẳng có sự tình gì xảy ra, tới tận bây giờ ta vẫn không ngờ là sẽ có người hủy hoại được tới trình độ này.”
Bà bà nói: “Cho tới khi trong chúng ta bắt đầu có người bị hại, ta mới biết vận số lão Cửu Môn cũng đã tận.”
Tôi không hiểu rõ ý của bà bà, nhưng đại khái có thể hiểu được sao bà ấy lại nói thế, bà bà đang nói về chuyện ngày trước, tôi lại hỏi:
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Bà bà nhìn về phía Muộn Du Bình, đột nhiên lại rơi vào trầm mặc.
Kiểu im lặng này khác với cái im lặng lúng túng của tôi, tôi biết bà bà đang suy tư việc gì, cũng không muốn làm phiền bà bà, sợ nếu hỏi gì lúc đó sẽ khiến cho cảm xúc bị xáo trộn, đành dằn lòng kiềm chế không thúc giục lời nào.
Trầm mặc một lúc lâu, bà bà mới từ từ mở lời: “Tiểu tử, ngươi nói với ta rất thành thật, nhưng ngươi là cháu của Ngô Lão Cẩu, năm đó chúng ta đã thề, chuyện này phải giấu kín trong lòng, tất nhiên là lời thế này không quá quan trọng như vậy, nhưng ta cũng không muốn nói ra, trừ khi là người kia muốn biết.” bà bà nói.
Lòng tôi chợt động, thầm mắng sao lại vậy chứ. Cứ mỗi khi rơi vào thời điểm này, chú Ba của tôi cũng thế, ông nội trước đây cũng thế, giờ tới cả lão bà bà kia cũng thế, hình như bọn họ có một khúc mắc rất lớn trong lòng. Mà đầu mối của cái khúc mắc đó lại chính là cái bí mật không bao giờ muốn đề cập tới, cục diện này thật sự rất rối rắm, rốt cuộc đây là chuyện gì?
Tôi nhìn Muộn Du Bình, muốn xem anh ta phản ứng thế nào, lão bà bà cũng nhìn Muộn Du Bình, trong ánh mắt có một biểu cảm vô cùng phức tạp.
“Ngài có muốn biết không?”
Muộn Du Bình nhìn bà bà, không đáp lời. Tôi nháy mắt cho Muộn Du Bình, muốn bảo anh ta mau hỏi đi, trăm ngàn lần đừng bỏ qua cơ hội tốt này. Nhưng Muộn Du Bình nhìn lại tôi, lắc lắc đầu.
Tất cả mọi người đều giật mình, “Ngài không muốn biết?” lão bà bà hỏi.
Trong ánh mắt của Muộn Du Bình, chỉ thấy lạnh như thủy:
“Tôi cũng không tin bà.”
Lão bà bà đối diện với anh ta, sắc mặt bắt đầu thay đổi. Thốt lên một tiếng kinh ngạc:
“Vì sao chứ?”
Muộn Du Bình không đáp lời, ngược lại xoay người nhìn tôi nói:
“Đưa tôi về nhà.”
Nói xong liền bước thẳng ra cửa không ngoái đầu lại.
Tôi bị bất ngờ tới không kịp đề phòng, chỉ biết chạy theo tới tận giữa sân, Bàn Tử cũng lập tức chạy phía sau, tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt của lão bà bà trợn mắt há miệng như thế nào. Bàn Tử cũng rất bất ngờ, đại khái là không lý giải nổi tính cách của Tiểu Ca vì sao lại thành ra như vậy.
Đi được mấy bước liền có người gọi với đằng sau:
“Dừng bước!”
Quay đầu nhìn thì thấy là Hoắc Tú Tú đang chạy tới, lao lên phía trước mặt chúng tôi nói:
“Khoan, khoan đã!”
Tôi quay đầu nhìn lão bà bà vừa đi vào trong phòng, Hoắc Tú Tú dùng một ánh mắt hết sức kỳ dị để nhìn Muộn Du Bình nói:
“Bên ngoài kia đều là người của khách sạn Tân Nguyệt và Lưu Ly tôn, các anh nếu như cứ thế mà bước ra khẳng định sẽ không được an toàn, bà nội tôi nói, từng là cố nhân, nên bà sẽ thu xếp cho các anh một chỗ an toàn, các anh có thể tạm thời tị nạn ở trong đó đợi bão tan, giữ liên lạc cùng chúng tôi. Bà còn có nhiều chuyện muốn hỏi các anh.”
“Bà bà cô chẳng lẽ cũng có hứng thú với tang vật của bọn tôi sao?” Bàn Tử lại giơ giơ cái ngọc tỷ kia lên.
“Tiểu Ca nhà tôi nói, chúng tôi không tin các vị.”
Hoắc Tú Tú đáp: “Bà nội tôi chưa bao giờ nói hai lời, các anh nếu đi theo thì mọi người đều vui vẻ, hơn nữa giờ các anh đâu còn chỗ nào để đi-“.
Nói xong dừng một chút, nhìn chúng tôi trừng mắt một cái, sau lại chỉ chỉ Muộn Du Bình,
“Kỳ thật, chuyện của anh, tôi nghĩ mình cũng biết một chút.”