“Ngươi kiếp này bắt đầu từ khi vừa mở mắt……” Tiết Nhàn nâng cằm híp mắt, thần sắc vừa như thể đang trêu đùa, vừa lộ ra vẻ càn rỡ, “Từ đầu chí cuối, đều là của ta.”
Huyền Mẫn quay đầu nhìn y, con ngươi tối đen được ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, trầm ấm như nước, “Được, đều là của ngươi.”
Cho nên ơn cứu mạng mới không thể hồi báo.
“Cho nên ta nói gì ngươi cũng đều nghe theo đúng không?” Tiết Nhàn tiếp tục nói.
Huyền Mẫn đáp: “Ừm.”
“Vậy bây giờ ngươi cầm mấy đồng xu này, trước hết điều dưỡng thân mình đi.” Tiết Nhàn lấy ngón tay gõ gõ ván giường, nghiêm túc ra yêu cầu.
Thời điểm hai người đang nói chuyện, con hắc điểu sắp thành tinh của Huyền Mẫn lại vỗ cánh xông ào vào phòng, trong miệng vẫn ngoạm một cái túi vải.
Nó dừng ở trước mặt Tiết Nhàn, mỏ nhọn há ra, túi vải liền rơi lên đùi Tiết Nhàn, mở ra để lộ thứ bên trong.
Không thể không nói, con chim này quả thực là một con chim tốt, rất chi là giỏi giải quyết khó khăn cho chủ nhân, bởi vì trong cái túi vải này cũng có mấy thứ ăn được.
Chỉ là……
Tiết Nhàn nhìn sơ một lượt: Tốt lắm, tất cả đều là trái cây.
Vừa thấy liền biết con chim này tìm đồ dựa theo khẩu vị của mình. Nhưng dù sao cũng lấp bụng được. Để thuyết phục Huyền Mẫn đừng quan tâm y có đói bụng hay không, trước tiên điều dưỡng thân mình cho tốt đã, Tiết Nhàn cũng không chê bai ghét bỏ gì.
Y cười xùy một tiếng, gập ngón tay búng một cái lên trán nhóc chim, “Mấy ngày nay xem như không nuôi ngươi phí công.”
Dứt lời, y liền vươn ngón trỏ thon dài chọn lựa bên trong đống trái cây, chọn ra một quả hồng màu sắc tươi ngon, cầm trong tay tung lên hứng xuống, hất hất cằm với Huyền Mẫn: “Ta ăn trước, ngươi điều dưỡng đi, đồ trong núi này phải tự mình động thủ, ta lười lắm, đợi trời sáng rồi vào thành tìm quán cơm, ăn một bữa đàng hoàng.”
Cuối cùng, Huyền Mẫn vẫn nghe lời đả tọa bên giường.
Tiền đồng này được hắn sử dụng suốt một kiếp, lại được Tiết Nhàn rót linh khí, dùng để điều dưỡng rất có hiệu quả. Thương tích huỷ toàn bộ căn cơ thậm chí mất mạng như thế này mà cũng chỉ tốn một đêm đã khôi phục gần hết.
Suốt một đêm, bên tai Huyền Mẫn luôn vang lên đủ loại động tĩnh rất nhỏ.
Có khi là tiếng cắn trái cây “Rôm rốp” của Tiết Nhàn, có khi nghe được y đứng dậy, vạt áo quẹt sàn sạt qua ghế dựa, bước chân cực nhẹ từ phòng hướng ra xa, hình như là đi sang một gian phòng khác, đứng bên giá sách gỗ rút ra một quyển, rồi lại nhẹ nhàng trở về.
Y vốn định đi tới chỗ cái bàn gần cửa sổ, nhưng nửa đường lại chuyển hướng, trực tiếp đi tới ngồi bên giường trúc.
Khi Huyền Mẫn mở mắt, liền nhìn thấy cảnh tượng này ——
Tiết Nhàn ngồi ở bên cạnh hắn, lưng dựa vào tường, đôi chân dài thoải mái đan vào nhau, thân thể cũng không thẳng mà hơi nghiêng, hiện ra một cảm giác nhàn tản.
Sắc trời bên ngoài đã tờ mờ sáng, ánh nắng lấp ló xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người Tiết Nhàn. Mà y thì biếng nhác nâng mắt, ngữ điệu kéo dài, thanh âm thấp như thể lười phí khí lực: “Đã xong rồi sao? Ta còn chưa lật hết quyển sách này mà.”
“Ừ.” Huyền Mẫn lên tiếng.
“Phí sức cả một đêm, có đói không?” Tiết Nhàn vừa thì thầm “Ngươi là phàm nhân, sao còn chịu đói giỏi hơn ta thế?” vừa thò tay mở chiếc túi bên cạnh ra lục tìm.
“Mùi vị của hồng này cũng không tệ lắm, rất ngọt, ngươi muốn nếm thử không?” Cả đêm này miệng y gần như chẳng lúc nào nhàn rỗi, túi vải đầy ắp trái cây bị y xơi hết chỉ còn lại hai quả, trong đó có một quả hắc điểu chọn không kỹ, trên đầu còn có lỗ sâu đục.
Y ném quả có lỗ sâu sang một bên, cầm lấy quả hồng trông không tệ kia, vừa nhấc mắt liền phát hiện Huyền Mẫn vẫn luôn nhìn mình.
“Nhìn ta làm gì? Trên mặt có dính nước quả sao?” Tiết Nhàn nhét quả hồng vào tay Huyền Mẫn, mờ mịt sờ soạng sườn mặt.
Biểu hiện của y từ đầu chí cuối đều vô cùng tự nhiên, như thể từ lâu bọn họ đã trải qua vô số buổi sớm như thế.
Huyền Mẫn bỗng cảm giác, sở dĩ hắn thích sống ở trúc lâu rời xa chốn huyên náo này, có lẽ chính là vì khoảnh khắc yên bình mà thanh thản như vậy.
Mười năm, trăm năm, thậm chí ngàn năm vạn năm, hẳn cũng sẽ không phiền chán.
Có lẽ là bởi vì bắt đầu từ đêm qua, hắn đã xem như sống lại một đời, mà đời này đã định sẵn là sẽ trói chặt với Tiết Nhàn từ đầu tới cuối. Hoặc cũng có lẽ vì trải qua sinh tử cách trở thực sự, khiến tâm cảnh của hắn ít nhiều sinh ra chút biến hóa, có một vài cảm xúc không thể tiếp tục đè nén được nữa…..
Huyền Mẫn lặng lẽ nhìn Tiết Nhàn một lát, vươn tay nắm lấy cổ tay Tiết Nhàn, gạt bàn tay đang sờ lung tung trên mặt của y ra, lại dùng ngón cái lau đi chút nước quả dính trên cằm y.
Tiết Nhàn cảm giác ngón cái của hắn vuốt nhẹ cằm mình một thoáng, rồi lại chợt ngừng giây lát.
Vị trí làn da tiếp xúc nhau có hơi ái muội, cho nên Tiết Nhàn chợt nảy tâm tư, mặc cho hắn nắm cằm mình, híp mắt kéo dài giọng điệu: “Nếu không phải là ảo giác của ta, ngày đó trên bãi hắc thạch, hình như ngươi đã làm chuyện xấu sau lưng ta ——”
Huyền Mẫn ngẩng lên, nhìn vào mắt y, thanh âm trầm ấm: “Chuyện gì?”
Tiết Nhàn đặt sách sang một bên, thuận thế cầm lấy cổ tay Huyền Mẫn, mượn lực ngồi thẳng người, sau đó ghé đầu khẽ hôn lên môi Huyền Mẫn, rồi lại nghiêm trang ngồi về, dựa vào vách tường cầm sách lên, nhướn mày nói: “Không sao, hòa nhau rồi.”
Nói đoạn, đôi chân dài đan chéo của y còn rung rung, như thể hành động vừa rồi là quá đỗi tự nhiên vậy.
Huyền Mẫn rũ mi yên lặng hồi lâu, bỗng lên tiếng, “Không đúng.”
Tiết Nhàn ngừng rung chân: “Hả? Không đúng chỗ nào?”
“Ngươi quên che mắt rồi…..” Huyền Mẫn cất giọng trầm thấp.
Không đợi Tiết Nhàn kịp phản ứng, hắn đã nâng tay phủ lên, nhẹ nhàng đặt ở đôi mắt Tiết Nhàn.
Hô hấp của Tiết Nhàn bị kiềm hãm, trước mắt trở nên tối đen, chẳng nhìn thấy được gì.
Ngay sau đó, nụ hôn của Huyền Mẫn liền áp lên……