Ông thậm chí từng hoài nghi rằng, đối với Tiết Nhàn, Huyền Mẫn ngoại trừ “tốt” thì không còn thái độ nào khác.
Đương nhiên, nếu ông thấy Huyền Mẫn còn trị được Tiết Nhàn, nửa nuông chiều nửa nghiêm túc mà hỏi một câu “Còn nháo không?”, có lẽ sẽ cảm giác đồ đệ nhà mình ăn bậy trúng tà mất rồi. Người ngoài có lẽ không nhìn ra, nhưng Huyền Mẫn là do ông nuôi lớn, loại ngữ khí này đối với Huyền Mẫn mà nói, tuyệt đối là “trêu đùa” cực kỳ hiếm thấy……
Con hắc điểu này sắp sửa thành tinh rồi.
Huyền Mẫn lấy từ trong cái giỏ trúc ra một bầu rượu ấm và một cái chén sứ, có lẽ đã đoán trước được tối nay Tiết Nhàn sẽ thuận lợi tìm được Huyền Mẫn, chẳng biết nó kiếm đâu ra rượu này, mang cho hắn để chúc mừng.
Huyền Mẫn chưa uống rượu bao giờ, khi lấy ra được bầu rượu xanh tinh xảo thì sửng sốt một chốc, rồi lại vô cùng tự nhiên đưa cho Tiết Nhàn.
Tiết Nhàn nhận lấy bầu rượu, dở khóc dở cười: “Con hắc điểu này của ngươi được nuôi lớn bằng cái gì vậy?”
“Tiên đan.” Đồng Đăng lời ít mà ý nhiều.
Tiết Nhàn: “……”
Y khẽ lắc lắc bầu rượu, một mùi rượu mát lạnh liền thoảng ra.
“Thu Lộ Bạch?” Đồng Đăng nhàn nhạt hỏi.
Tiết Nhàn gật đầu, “Ngửi mùi thì có vẻ là thế, ngươi quen thuộc mùi rượu nhỉ.”
“Chỉ quen mỗi loại này thôi.” Đồng Đăng dường như nhớ tới trước đây, thuận miệng nói: “Có một vị cố nhân yêu thích Thu Lộ Bạch, giao thừa hàng năm đều bắt ta cùng hắn uống cạn một chén.”
Giờ nhắc lại, chỉ một chữ “Cùng” hết sức đơn giản này, vô cùng nhẹ nhàng thôi, nhưng kỳ thực năm ấy vị cố nhân kia để rót đầy một chén nhỏ cho ông, lúc nào cũng nửa dỗ nửa gạt, tìm đủ mọi cớ…..
“Không phải chứ, khoan đã…..” Tiết Nhàn nhướn mày nhìn về phía Đồng Đăng, lặp lại: “Uống cạn một chén? Thu Lộ Bạch? Ngươi?”
Đồng Đăng “Ừm” một tiếng xem như trả lời.
Huyền Mẫn ở bên cạnh thì lại chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, dù hắn chưa thực sự nhớ lại kiếp trước sư đồ ở chung, nhưng khi nghe thấy tên loại rượu Thu Lộ Bạch này từ miệng Đồng Đăng, hắn vẫn có một thứ cảm giác quen thuộc, như thể hết thảy đã sớm thành thói quen của hắn.
Tiết Nhàn nghi hoặc nói: “Hòa thượng có thể uống rượu được sao?”
Đồng Đăng thần sắc thản nhiên nâng một tay hành Phật lễ, nói: “Năm đó ta còn chưa thụ giới thì Đại Trạch tự đã không còn nữa.”
Còn chưa thụ giới, thì không có giới thể, đương nhiên cũng không cần giữ giới. Mặc dù Tiết Nhàn không hiểu rõ về quy củ của chùa miếu lắm, nhưng mấy điều cơ bản này thì vẫn biết. Y nghe vậy liền đơ mặt, chết lặng nhìn Đồng Đăng và Huyền Mẫn hồi lâu, rốt cuộc vẫn nhịn không được nói rằng: “Ta xem như đã nhìn ra, không chỉ thù của ngươi với đồ đệ ngươi rất sâu, mà thù của đồ đệ ngươi với chính hắn cũng không cạn.”
Té ra sư đồ nhà các ngươi đều không phải lừa trọc đứng đắn, phá giới hay không phá giới căn bản không bị trói buộc, hoàn toàn là tự ngược?
Tiết Nhàn quả thực muốn thán một tiếng bội phục, quốc sư đúng là quốc sư, có bệnh cũng độc lạ như thế.
Y quay đầu chỉ vào Huyền Mẫn: “Lừa đảo.”
Huyền Mẫn: “……”
Hắn câm nín nhìn Tiết Nhàn, rồi sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Đồng Đăng.
“Phản rồi, con trông có vẻ rất bất mãn với vi sư nhỉ.” Đồng Đăng lạnh nhạt chĩa cằm về phía cửa phòng, “Cửa ở đằng đó, cứ tùy tiện.”
Nói đến cũng, vẫn là muốn bảo Huyền Mẫn và Tiết Nhàn mau cút đi.
“Đừng làm mù mắt trưởng bối nữa, đi đi.” Đồng Đăng không muốn đón giao thừa với đứa đồ đệ bất hiếu này và chân long của hắn một tí xíu nào, “Để Thu Lộ Bạch lại.”
Tiết Nhàn “Xì” một tiếng: “Nói ra thật ngại quá, ta đại khái xếp trên ngươi đến tám trăm lứa đấy.”
Đồng Đăng: “……”
Mắt thấy sư phụ nhà mình thật sự sắp bị người nào đó làm nghẹn điên, Huyền Mẫn cuối cùng cũng thể hiện chút bộ dáng của đồ đệ đứng đắn. Hắn gật đầu với Đồng Đăng một cái, rồi sau đó thuận tay vỗ vỗ cái ót của Tiết Nhàn ở đối diện, nói: “Đi thôi.”
Dáng vẻ kia mặc dù nghiêm túc, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy hắn dường như muốn nói “Con dẫn kẻ mồm miệng đanh đá này về trước, chê cười rồi.”
Tiết Nhàn lại chẳng chút so đo, quay đầu xác nhận với hắn: “Cùng theo ta về, không ở cái chỗ xó xỉnh này nữa?”
“Xó xỉnh” là sao hả……
Huyền Mẫn “Ừ” một tiếng, lặng lẽ nhìn y chăm chú.
Đồng Đăng yên lặng xoa xoa mi tâm, đuổi cả người lẫn chim ra ngoài.
Khi Tiết Nhàn và Huyền Mẫn trở lại trúc lâu, màn đêm vừa phủ xuống. Có lẽ do linh khí truyền qua sợi dây trên tay mỗi lúc một nhiều, hoặc cũng có lẽ do lúc này Huyền Mẫn cách gần thân xác mình. Ngay khi vừa thắp đèn lên, Tiết Nhàn liền phát hiện trong hõm vai của Huyền Mẫn “không phải người chẳng phải quỷ” rốt cuộc hiện ra một nốt ruồi son nhàn nhạt.
Giống như sau nhiều ngày như vậy, hiệu quả của nhện Đồng Thọ rốt cuộc cũng chậm rãi biểu hiện trên linh thể.
Khi nốt ruồi trên cổ của linh thể hắn hoàn toàn hình thành, nhục thân lẳng lặng nằm trên giường cũng phát sinh biến hóa —— Nốt ruồi son trên cổ vốn mờ nhạt không chút ánh sáng, lúc này giống như rốt cuộc cũng đi xong đoạn đường cuối cùng, chạm đến được đến đích vậy, nó sáng rõ lên với tốc độ hai mắt thấy được, như thể một điểm máu vừa vấy lên.
Huyền Mẫn còn chưa kịp nói chuyện, liền cảm thấy mình như bị cuốn vào một trận cuồng phong, giữa lúc trời đất quay cuồng, có một lực hút khổng lồ kéo lấy hắn.
Hắn choáng váng một trận, trước mắt chợt tối sầm. Đợi đến khi hắn mở mắt ra lần nữa, đã phát hiện mình biến thành tư thế nằm thẳng từ lúc nào chẳng hay.
“Cuối cùng cũng thành rồi……” Lời nói nhẹ nhõm của Tiết Nhàn vang lên bên tai hắn, giống như đến tận bây giờ mới chính thức an tâm.
Huyền Mẫn sửng sốt một chốc, đột nhiên ngồi dậy, lại phát hiện tay chân mình nặng nề, hoàn toàn bất đồng với trạng thái trôi nổi lúc trước. Hắn ngồi trên giường trúc, cúi đầu nhìn hai tay mình, lại giương mắt nhìn về phía Tiết Nhàn, “Ta ——”
“Từ nay về sau, ngươi sẽ đồng thọ cùng chân long.” Tiết Nhàn chống hai tay lên giường trúc, ghé sát vào Huyền Mẫn, lặng lẽ nhìn đôi mắt hắn, nói từng từ: “Đổi ý cũng không kịp nữa đâu, ngươi sẽ sống cùng ta hơn trăm năm ngàn năm thậm chí lâu hơn nữa, dù một ngày nào đó phiền chán, cũng không thể sửa đổi.”
Con ngươi đen thẫm của Huyền Mẫn sâu không thấy đáy, hắn dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại nhìn thẳng vào mắt Tiết Nhàn không chút tránh né, hồi lâu sau, hắn lẳng lặng nói: “Cầu còn chẳng được.”
Đây là lần đầu tiên Tiết Nhàn nghe được ý nguyện thẳng thắn như vậy từ miệng Huyền Mẫn, y sửng sốt một chốc, bỗng nhếch miệng cười. Nụ cười có chút tùy hứng mà cũng có chút xấu xa, “Dù sao thì đây cũng xem như ơn cứu mạng, ngươi tính báo đáp thế nào đây, hửm?”