“Làm gì?” tôi hỏi.
Anh ta chỉ một con la, nháy mắt ra hiệu:” từng xem người Mông Cổ cưỡi ngựa đoạt dê chưa?”
Tôi hiểu ngay ra ý của anh ta, cau mày nói:” con la khác con ngựa, la chạy không nhanh được đâu!”
“Bố cậu! Chúng ta không đua ngựa, chỉ cần nó chạy mấy chục bước. Hình dạng nó tương đối lớn, chạy lồng lên ai dám ngăn cản chứ? Vấn đề bây giờ là lúc đó trăm ngàn lần không được ngã thôi.”
Có hi vọng rồi! Tôi gật như gà mổ thóc, Bàn Tử lập tức đi chuẩn bị. Chúng tôi trước đem bè gỗ đẩy vào trong hồ, sau đó quay lại, bắt buộc phải moi tiền ra để thuê một con la và mượn thêm ít đồ dùng nữa.
Người kia từng gặp qua chúng tôi trong thôn, lại thêm được tiền nên tất nhiên sẽ đồng ý.
Bàn Tử hỏi:” con la lúc nào chạy nhanh nhất?”
Người kia đáp:” thời điểm động dục, có muốn kéo cũng không được.”
Bàn Tử nói:” thế thì khó quá, có cách nào khác không? La sợ nhất thứ gì?”
Chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi kéo con la chậm rì rì tới bên doạnh trại đang bận rộn của bọn họ. Tới gần nơi để bình dưỡng khí, ba người đưa mắt nhìn nhau, tôi căng thẳng tới mức đổ mồ hôi đầy người.
Ba người dẫn một con la, cảm giác cực ngốc, giống như nông dân Mexico vậy. Có điều là không khiến cho người khác nghi ngờ, vì bốn phía có tới cả tá la.
Bình dưỡng khí được bọc trong một cái túi lớn, cả đống buộc cùng một chỗ, Bàn Tử đuổi cho con la chạy, tới gần đó thì quay ra nháy mắt tới tôi, bảo tôi đi tháo dây thừng.
Tôi nhìn nhìn, không có ai chú ý mình, vừa định động thủ thì bỗng phía sau có người đằng hắng một tiếng:
“Này! Mấy người đang làm cái gì vậy?”
Tôi phản xạ lập tức quay đầu lại, nhìn tới có một cô gái đáng tiến tới chỗ mình, dưới tàng cây mọi người đang nghỉ ngơi cùng đứng cả dậy. Tôi lập tức bị hoảng, thầm nhủ làm sao bây giờ? Bị phát hiện mất rồi!
Trong tích tắc đó, Bàn Tử bước dài một chân, vơ lấy đống bình dưỡng khí hô to:” lên la!”
Vội vã tôi cũng vơ lấy bình dưỡng khí. Bà người lập tức nhảy lên lưng la, Bàn Tử dùng sức vỗ mông nó, hét lên:
“La điên đây!”
Bị kinh sợ, con la tung bốn vó chạy như điên.
Bình thường nhìn nó đi thì chậm chạp thế mà vừa hốt một cái lập tức lao đi khiến tôi thiếu chút nữa không ngồi vững được. Hơn nữa bình dưỡng khí của tôi và Bàn Tử lại gắn với nhau, hai chúng tôi đồng tâm hiệp lực lôi cả đống đi. Nhìn như một trò tạp kỹ, vô cùng nguy hiểm.
Nó khiến cho tất cả mọi người đều phải chú ý, cô gái phía sau tôi phản ứng mau lẹ, lập tức kêu lên:
“Cản bọn họ lại!”
Bàn Tử đoán không sai, con la chạy cũng nhanh kinh người, cứ lao về phía trước mà đi, nó còn dọa cho hai người đang ngồi trong bạt che nắng sợ tới mức dạt ra, thậm chí còn ngã xuống đất.
Bàn Tử vẫn còn gào lên:
“Tránh đường! Cẩn thận!”
Ba người điên cuồng nhắm tới bên hồ, tiếng cô gái phía sau bị những âm thanh gào thét át đi, hơn nữa dưới tình huống này ai dám cản? Bị con la đạp cho một cước chắc cũng trẹo gân dập cốt. Lúc đó bên hồ tình cảnh rất hỗn loạn.
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy nó lao tới bên hồ. La vốn sợ nước, ngoặt một cái thân nghiêng đi, mấy người chúng tôi bị nó hất cho ngã dúi xuống.
Trán tôi bị va trúng vào tảng đá, sau đó được Bàn Tử đỡ dậy, con la tiếp tục lồng lên chạy như điên. Nhìn lại cô gái kia đã mang người đuổi theo, chúng tôi vội vã xoay người lao xuống hồ.
Đến bên hồ lập tức chiếm ưu thế hơn hẳn. Hồ nước sâu nên lặn rất nhanh, nhảy vào một cái đã thấy chân không chạm đất, chúng tôi kéo bình dưỡng khí xuống nước. Sau khi bơi được hơn mười thước mới quay đầu lại nhìn, mấy người kia cũng bắt đầu lao vào hồ.
Bơi tới chỗ cái bè gỗ, ôm lấy mấy tảng đá, Bàn Tử đánh động một tiếng:” lặn!” ba người cùng lúc nhanh chóng ngụp đầu lặn xuống nước.
Dưới nước chỉ thấy bên trên loáng thoáng vài người đã bơi tới, thiếu chút nữa là bị bọn họ tóm trúng. Có vài người lặn xuống mò một lượt, nhưng rất nhanh sau đó lại nổi lên.
Chúng tôi ung dung mặc đồ lặn và đeo kính chắn nước lên. Rốt cuộc thì đây cũng là dụng cụ chuyên nghiệp, bốn phía lập tức rõ ràng lên. Tôi mở kính lặn ra để đẩy bớt nước ra ngoài, khoác bình dưỡng khí, đeo chân vịt, bọn họ bên cạnh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trang bị của Cầu Đức Khảo đúng là hàng cao cấp, trên thắt lưng còn có kèm theo một công cụ, có cả đèn LED, đèn pin chuyên dụng, chủy thủ này và bình dưỡng khí cũng khác, một bình có thể duy trì được ba phút. Để mang được những thứ này vào trong núi cũng cần có giấy tờ đang hoàng, người này xem ra cũng không phải tầm thường.
Kiểm tra tổng thể xong, tôi cũng chìm tới đáy hồ, có bình dưỡng khí khả năng lặn được hai ba trăm mét, độ sâu này chẳng thấm vào đâu. Quan trọng là đối thủ không có bình dưỡng khí, nên cơ bản không cần lo lắng có người hạ thủy đuổi theo.
Bàn Tử ra hiệu, chỉ chỉ phía trước. Nơi này cách vị trí trước đây một khoảng, nước không sâu bằng, phía trước sâu thăm thẳm, cổ trại là ở chỗ đó. Chúng tôi phải rời khỏi đây, hồ này nói lớn không lớn mà nhỏ cũng chẳng nhỏ, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn. Bật đèn pin lên, sau đó Bàn Tử bơi lên trước, cuối cùng cũng tới được trên cổ trại, lấy bình dưỡng khí thả xuống, nhìn chúng rơi vào giữa thôn trại rồi mới cùng nhau lặn tới bên kia hồ.
Lén lút leo lên bờ, đồng thời thấy bên đối diện một khoảng nhớn nhác.
Về sau có thêm A Quý và Vân Thái ở lại trong núi chi viện cho chúng tôi, ba người hả hê, ẩn núp mà trở về.
(Đạo mộ bút ký Âm Sơn Cổ Lâu hạ kết thúc, mời mọi người tiếp tục theo dõi Cung Lung Thạch Ảnh)