Khi vào quán, Tiết Nhàn nói với Huyền Mẫn: “Hồi trước khi ta đặt chân đến huyện Ninh Dương, ngày nào cũng ăn đặc sản nhà này. Nhưng mà khi ấy đi đứng bất tiện, đều là mọt sách Giang Thế Ninh kia đi mua giúp ta, không biết hơn ba mươi năm qua đi, hương vị của những món ăn đó có thay đổi gì không.”
Huyền Mẫn liếc mắt nhìn quầy điểm tâm ngoài quán, “Ừm” một tiếng, “Ta nhớ rõ nơi này.”
“Ồ? Ngươi cũng từng đến ăn à?” Tiết Nhàn ngạc nhiên.
“Ngày đó ta đến y đường Giang gia bắt ngươi, chính là làm theo lời cầu xin của hầu bàn quán này.” Huyền Mẫn đạm nhạt giải thích.
Sống trăm ngàn năm, nếu chuyện gì cũng nhớ rõ mười mươi, vậy đầu óc đã sớm không đủ dùng rồi. Tiết Nhàn luôn chỉ nhớ rõ vài người hoặc việc đặc biệt, tỷ như y nhớ rõ lúc trước Huyền Mẫn xúc y từ dưới đất trong căn phòng ở y đường Giang gia ra sao, cũng nhớ loáng thoáng lúc ra ngoài có đụng phải người của nha môn, song lại không nhớ lúc trước ở đây còn có người nào khác.
Được Huyền Mẫn nhắc như thế, y mới có chút ấn tượng mơ hồ, thuận miệng nói: “Hình như là có người như vậy, không nhớ rõ lắm.”
Tiểu nhị của Cửu Vị cư này vô cùng nhiệt tình, vừa thấy hai người vào quán, cũng không nói đã đầy khách, chỉ tươi cười bảo bọn họ tất cả món ăn của Cửu Vị cư đều có thể đựng mang về, nếu như không ngại thì vẫn còn hai bàn ít khách, có thể ngồi chung.
Trúc lâu mà Tiết Nhàn và Huyền Mẫn ở cách nơi này cả một con sông lớn, ít nhất cũng gần ngàn dặm, mang theo hộp đồ ăn bay lên trời xoay một vòng thì cũng quá kỳ cục. Cho nên Tiết Nhàn dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Huyền Mẫn, rồi sau đó vung tay lên, nói với tiểu nhị: “Không sao, cứ ngồi chung đi.”
“Vâng ạ! Tiếp đón hai vị không được chu đáo, ông bà chủ của chúng ta nói, ngồi chung sẽ giảm nửa tiền.” Tiểu nhị mỉm cười dẫn hai người đi đến một bàn.
Bàn này đúng thật là ít khách, chỉ có một người, trông trắng trẻo sạch sẽ, bộ dáng thư sinh, xem quần áo thì chí ít cũng là con nhà khá giả.
Có lẽ những thư sinh để lại ấn tượng trong trí nhớ của Tiết Nhàn không tính là nhiều, quen thì lại càng ít. Cho nên y nhìn thư sinh khắp thiên hạ, đều cảm giác có bóng dáng của Giang Thế Ninh.
Cũng như lúc này đây, y quay đầu nói với Huyền Mẫn: “Người này trông có vài phần giống mọt sách kia.”
Lại nữa rồi……
Huyền Mẫn chẳng biết nói gì, nhéo nhéo cằm y, ý bảo y nhanh ngồi xuống đi, đừng đứng đực ra đó nữa.
Đồ ăn của thư sinh nọ vừa được bưng lên, thấy bọn họ ngồi xuống, liền thân thiết cười với bọn họ, lại nâng ngón tay chỉ vào phần gà nướng bình gốm của mình, bảo với hai người: “Ngồi chung một bàn cũng là duyên phận, đừng ngại cùng ăn nhé.”
Hắn cười rộ lên lại càng có bóng dáng Giang Thế Ninh, Tiết Nhàn cũng chẳng ngại người lạ, bắt đầu trò chuyện với hắn.
Hai người này cái khác thì không nói, nhưng ăn uống thì đúng là giống nhau. Sau khi tiểu nhị lục tục bưng đủ đồ ăn lên, hai người đều bật cười, bởi vì món cả hai chọn đều giống nhau như đúc.
“Quả nhiên là hữu duyên, thực không dám giấu diếm, tại hạ vừa nhìn thấy hai vị, liền cảm giác có chút quen thuộc.” Thư sinh nọ ôn hòa cười nói, “Như thể nhìn thấy cố nhân vậy.”
Tiết Nhàn sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau với Huyền Mẫn, lại nhìn về phía thư sinh nọ, nhếch môi bảo rằng, “Khéo ghê, chúng ta cũng thấy ngươi giống một vị cố nhân, có lẽ kiếp trước là bạn cũ đấy.”
……
Bữa cơm này Tiết Nhàn cảm thấy thân tâm vui sướng, lúc sắp đi còn cho thư sinh ba lá phù, nói là về sau nếu có gì cần giúp đỡ, cứ gọi là lập tức đến ngay.
Mãi đến khi trở lại trúc lâu, khóe miệng Tiết Nhàn vẫn vương nét cười nhẹ.
“Ngươi có nhìn thấy tướng mạo hắn không?” Y nói với Huyền Mẫn, “Kiếp này là người có phúc, sống lâu trăm tuổi.”
Huyền Mẫn nhìn y nói lải nhải cả buổi, chỉ gật đầu “Ừm” một tiếng, liền nắm cằm y, bịt kín bờ môi y.
Hắc điểu chỉ vừa thấy hôn nhau, liền vắt chân lên cổ chuồn mất, chuồn xa thật xa, có vẻ là sợ thấy cảnh gì mù mắt.
Hai người dây dưa tới tận nửa đêm, rốt cuộc trở lại yên tĩnh, tựa vào nhau chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc ngủ nông dễ rơi vào mộng cảnh hỗn loạn nhất, Huyền Mẫn giật mình cảm giác mình lại trở về trong căn phòng đá dưới trúc lâu, Tiết Nhàn đứng ở bên cạnh hắn, cách hắn cực gần, nheo mắt nói: “Ngươi thiếu nợ ta rất nhiều, giờ ta chỉ cần một giọt máu tâm đầu của ngươi, ngươi có cho không?” Trong thần sắc lạnh lùng lộ ra tà khí, còn có hận ý sâu nặng.
Hắn nhắm chặt mắt, không né tránh, mặc cho Tiết Nhàn chôn ở cổ hắn, cắn xuyên làn da hắn, hút đi một ngụm máu.
Khi Tiết Nhàn đứng thẳng người lại, khóe miệng mang theo hận ý còn dính một vệt máu, trên khuôn mặt thuần trắng của y, có vẻ đột ngột mà chói mắt.
Huyền Mẫn nâng tay lên, muốn giúp y lau sạch vết máu kia, nhưng tay mới nâng được một nửa, liền bị người bên cạnh chạm vào.
“Nằm mơ sao?” Có người thấp giọng hỏi hắn.
Huyền Mẫn đột nhiên mở mắt ra, liền thấy người trong mộng đang chống đầu nhìn mình, tà khí và hận ý trong mộng đã hoàn toàn biến mất, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười.
Hắn sửng sốt một chốc, rốt cuộc cũng sực nhận ra, mình lại mơ thấy tâm ma trước đây.
Từ sau trận chiến ở bãi hắc thạch, tâm ma này vẫn luôn theo hắn, thường ló đầu ra mỗi lúc hắn sơ suất không phòng bị, có khi đang đả tọa, có khi đang điều dưỡng, cũng có khi đang nghỉ ngơi, giống như thể một nỗi sợ nặng nề.
Song hơn ba mươi năm qua đi, tâm ma này xuất hiện càng ngày càng ít, mấy năm gần đây chỉ có ít ỏi vài lần, có lẽ lại qua một hai năm, sẽ thực sự không bao giờ mơ thấy nữa. Hắn như một người hậu tri hậu giác, tốn thời gian lâu như thế, rốt cuộc cũng thoát ra từ nỗi áy náy và hoài niệm không thể buông bỏ ấy.
Chỉ là vì người bên cạnh vẫn luôn ở đó, may mắn biết nhường nào.
Con ngươi đen thẫm của Huyền Mẫn lẳng lặng nhìn Tiết Nhàn một lát, đột nhiên trở mình áp qua, nụ hôn đặt trên môi Tiết Nhàn có chút nặng, lại tràn đầy lưu luyến.
Tiết Nhàn vừa đáp lại vừa tức giận nói: “Ngươi còn muốn vài ngày không ra khỏi cửa sao……”
Lại quấn lấy nhau một hồi lâu.
Sau trận đánh nhau kịch liệt, Tiết Nhàn biếng nhác dựa lên vai Huyền Mãn, lấy ngón tay vân vê cằm hắn, nói chẳng chút để ý: “Ta càng ngày càng thấy, cái bộ dáng đứng đắn này của ngươi đều là giả bộ, ta chẳng qua chỉ nhắc đến người khác vài câu, người liền giày vò ta như vậy, nửa ngày cũng không cho người ta thống khoái……”
Trong thanh âm của y còn mang vẻ khàn khàn khi vừa nếm trải tình dục, nếu nói là oán giận, trên mặt lại chỉ thấy nhàn tản và thỏa mãn, có thể thấy chẳng qua chỉ ngứa miệng trêu chọc một chút mà thôi.
Tốn hơn ba mươi năm mới nhận ra điểm này, đúng thật là nhân tài.
Hắc điểu lánh nạn ngoài phòng không nghe thấy động tĩnh của hai người nữa, liền lén la lén lút thò đầu ra, khi đến bên cửa sổ thì đúng lúc nghe thấy lời của Tiết Nhàn, lập tức cảm thấy mù mắt chim điếc tai chim, mắng kẻ trong phòng một câu rất chi sống động.
Tiết Nhàn vốn còn đang uể oải biếng nhác, tinh thần lập tức tỉnh táo, nâng tay chỉ vào con hắc điểu kia, tức giận nói: “Gan to nhỉ, dám mắng người cơ đấy, ngươi kêu thử một tiếng nữa xem, bảo đảm đêm nay ăn thịt chim nướng.”
Hắc điểu: “Xí!”
Rồi sau đó vội vội vàng vàng kêu chiếp một tiếng cút đi xa, như thể chậm một bước thôi là sẽ mất mạng.
Tiết Nhàn: “……”
Huyền Mẫn ngồi dựa vào tường, im lặng nhìn người nào đó đang nghiêm túc cãi nhau ầm ĩ với con chim.
Vì thế Tiết Nhàn vừa quay đầu lại, liền thấy khóe miệng Huyền Mẫn cong lên rồi lại thu về.
Y lập tức sửng sốt, “Ngươi vừa mới không nín cười được đấy hả?”
Sắc mặt Huyền Mẫn lạnh nhạt, bát phong bất động: “Chưa từng.”
Tiết Nhàn trừng mắt nhìn hắn một chốc: “Ta nhìn thấy mà!”
Huyền Mẫn vẫn bát phong bất động như cũ: “Nhìn lầm rồi.”
Tiết Nhàn: “…….Cười cái nữa xem nào?”
Huyền Mẫn không nói tiếng nào, giúp y chỉnh lại quần áo, sắc mặt bình tĩnh xuống khỏi giường, chỉnh lý một phen, lại quay đầu hỏi Tiết Nhàn: “Đến Đại Trạch tự không?”
“Đến cái con khỉ! Ngươi cười một cái đã.” Tiết Nhàn vừa nói vừa nhịn không được xuống giường động tay động chân, đang nháo thì con hắc điểu mới vừa chạy trối chết đã quay trở lại.
Lần này nó mang về một con bồ câu đưa thư, trên đùi bồ câu có cột thư mà Thái Thường tự gửi.
Huyền Mẫn mở tờ giấy mỏng, cẩn thận xem qua một lần.
Tiết Nhàn lại gần, hỏi: “Lại xảy ra chuyện à?”
Mấy năm nay, Huyền Mẫn cố ý khiến chức vị quốc sư rút dần khỏi triều đình, suy cho cùng quá mức ỷ lại vào sức của một người, bao giờ cũng không thỏa đáng. Huống chi nếu thật sự muốn cứu đời, cũng không nhất định phải có vị trí hão này.
Thư Thái Thường tự gửi đến đã không còn thường xuyên như trước nữa, lần này chỉ là hung cát năm nay mà Thái Bốc tính được, theo lệ báo cáo cho hắn mà thôi.
Huyền Mẫn khép giấy lại, nhẹ nhàng nói với Tiết Nhàn: “Không có gì, lại là năm được mùa ấy mà.”
Trong cõi trần thế rộn ràng, mong ước không gì hơn điều này, trái tất thường, ân tất báo, nặc tất tiễn, tình tất thủ. (Nợ tất phải trả, ơn tất phải báo đáp, đồng ý tất phải thực hiện, tình tất phải giữ.)
Mưa thuận gió hòa, sơn hà trường an.
Đời này xem như không tiếc nuối.
✿Tác giả có lời muốn nói: Chín là con số viên mãn, cho nên liền kết thúc ở đây thôi! ~
Cám ơn mọi người đã làm bạn suốt gần bốn tháng qua, viết vô cùng vui vẻ, cũng hi vọng mọi người xem vui vẻ, câu chuyện kế tiếp có duyên lại gặp ~ =3=