Rắn ở đây thực sự là quá thâm độc, toàn nhè cổ mà cắn, như vậy, trừ phi nạn nhân có miễn dịch với rắn độc, còn không thì hết cách xử lý, chỉ có nước chờ chết mà thôi. Không biết vừa nãy bọn họ gặp phải chuyện gì, làm sao mà bùn trên người đều bị rơi hết cả rồi.
Muộn Du Bình là bởi động tác quá nhanh, lượng nọc độc truyền vào người ít, vậy nên mới không làm sao. Bàn Tử chắc chắn không may mắn như thế, nhưng không hiểu sao hiện giờ anh ta vẫn còn sống. Có điều, tuy không chết, nhưng cũng là sắp chết. Tôi nhìn xung quanh, nghĩ thầm trước hết cứ đưa anh ta ra khỏi đầm nước này đã. Sau đó lập tức tiến hành sơ cứu một chút, bằng không lũ rắn lại lộn trở về cắn thêm phát nữa thì toi luôn.
Việc này tương đối khó khăn, cũng may dây leo ở phía hạ du, tôi kéo Bàn Tử dậy, dựa vào sức nâng và lực đẩy của nước, đẩy anh ta xuống phía hạ du. Nhưng không ngờ, mới bước hai bước tôi đã không khống chế được, để không bị dòng nước cuốn trôi đi, tôi cố sức vặn người, hai tay nổi trên mặt nước, lúc nước cuốn qua sợi dây leo thì lập tức túm lấy, lại ổn định cơ thể một lần nữa.
Tôi dốc hết sức bình sinh để đứng vững trong dòng nước, sau đó tôi treo Bàn Tử vào dây leo, dùng dây lưng của anh ta cố định lại, sau đó tôi mới trèo lên trên trước, định kéo anh ta lên. Nhưng kéo được hai cái, tôi mới nhận ra mình không tài nào kéo được, tuy dây cũng đủ rắn chắc, nhưng Bàn Tử thì quá nặng, tôi sức yếu, thực sự không đủ sức kéo anh ta lên. Tôi nhìn xung quanh, thấy chỗ cành cây nơi tôi đứng còn có một chạc cây lớn hình chữ Y, bèn lập tức buộc dây leo vào đó, làm thành một cái ròng rọc, rồi dùng chính cân nặng của tôi cộng với sức kéo, kéo anh ta lên.
Nhưng chỉ được một chút, chạc cây đó đã bị vặn cong, cả cái cây vang lên tiếng răng rắc nghe đến sởn gai ốc. Tôi bỗng nhiên cũng có cảm giác Bàn Tử nặng quá, đây quả thực là nặng đến quá mức, với cân nặng cùng sức kéo của tôi đáng lý ra muốn treo ngược anh ta lên cây cũng không khó khăn đến mức ấy. Nhưng rõ ràng tình thế bây giờ tương đối miễn cưỡng, trước kia tôi từng cõng anh ta rồi mà, chắc chắn không nặng như bây giờ.
Lần này nếu còn sống sót trở về, mình nhất định phải bắt anh ta giảm cân thôi, tôi thầm nghĩ. Rồi tiếp tục dùng hết sức bình sinh kéo mạnh xuống, từng chút từng chút, hết tròn nửa tiếng tôi mới kéo anh ta từng chút một lên trên mặt nước. Đến khi tôi treo được anh ta lên chạc cây thì hổ khẩu tay tôi đã rách toạc, ngay đến chút sức để giơ tay lên cũng không còn. Lúc này cành cây chỗ tôi đứng đã bị trọng lượng của tôi và Bàn Tử đè nghiến đến mức cong vẹo.
Tôi không còn hơi sức đâu mà tính toán mấy chuyện này, tỉnh táo một chút, tôi mới nghĩ thầm nên xử lý nọc độc như thế nào. Bây giờ hút độc ra cũng đã muộn, xem ra cần phải quay về doanh địa, đồng nghĩa với việc phải kéo anh ta đi xuyên rừng cây, chỉ có một mình tôi, thực sự là quá sức. Có điều, quá sức thì vẫn phải làm thôi, chứ không anh ta mà tạch, tôi cũng không qua nổi ải này.
Nghỉ ngơi một chút, tôi lập tức trèo xuống dưới, lại vốc từng vốc bùn trát lên người, trát lên cả Bàn Tử nữa, rồi đi kéo các dây leo ở khắp xung quanh, qua quýt buộc các sợi dây leo vào với nhau, làm thành một cái giá để kéo đi. Sau đó mới định thả Bàn Tử ở trên cây xuống.
Đến khi buộc dây vào người Bàn Tử, tôi mới nhận thấy Bàn Tử thực quá béo, rất khó để cố định dây, hết cách, tôi đành dùng dây trói mấy chỗ trên người anh ta. Dây rất to, sức tôi yếu, tôi thậm chí phải đứng hẳn lên dùng chân để hỗ trợ buộc qua loa mấy nút dây, nói chung là cố sức quá mức, đột nhiên Bàn Tử há hốc miệng, ọc ra một ngụm nước xanh lè.
Thứ nước xanh lè đó hôi thối cực kỳ, tôi lập tức bịt mũi miệng của mình lại, nghĩ bụng anh ta ăn cái gì gớm vậy, bên trong thứ nước xanh lè đó có lẫn rất nhiều những mảnh vảy đỏ.
Tôi nhón lấy một mảnh xem sao, nghĩ bụng thôi xong rồi, bèn lập tức xé áo Bàn Tử ra, phát hiện bụng Bàn Tử phềnh lên to tướng, dùng sức ấn vào xem, thì thấy bụng anh ta cứng rắn như nuốt liền mấy quả cân vậy.