Tôi không hề muốn tìm thấy chú Ba ở đây, nhưng về mặt lý trí, tôi không thể trốn tránh điều này, cái cảm giác này giống như cha mẹ phải đi nhận xác con trai vậy, vừa phải xác nhận, vừa không muốn xác nhận. Có điều, các thi thể đều bị bọc trong bùn lầy, nếu muốn phân biệt cho rõ ràng, tôi xem xét từng khuôn mặt một, nhưng không phát hiện ra ai trông giống chú Ba, cũng không có cách nào khẳng định họ không phải chú Ba.
Ngay khi tôi định bỏ cuộc thì ánh đèn mỏ trong tay tôi chiếu đến một khuôn mặt trong số đó, khuôn mặt này còn chưa bị bùn lầy bọc kín hoàn toàn, tôi dừng bước theo bản năng, lập tức phát hiện khuôn mặt này có hơi quen quen, rồi lại lập tức nhớ ra đó là ai.
Đó chính là A Ninh!
Cô ta nhắm mắt, tứ chi vặn vẹo khiến tư thế vô cùng quái gở, trên người phủ một lớp bùn mỏng. Thi ban trên mặt đã vô cùng rõ ràng.
Tôi gần như không hít thở nổi, nhìn khắp chung quanh, nghĩ thầm lũ rắn này cũng chuyển thi thể của cô ta đến nơi này!
Tôi chiếu đèn mỏ xuống xem, nhìn bề ngoài thi thể thì dường như đây là một cái xác rất bình thường, không có dị biến xà hóa gì, như vậy, bóng đen lúc đó chúng tôi nhìn thấy lẽ nào không phải cô ta ư? Vậy cái bóng đen phát ra âm thanh giống tiếng tạp âm vô tuyến điện kia là cái gì?
Tôi hít sâu một hơi, tiến lại gần, không thể hình dung nổi cảm giác bây giờ của mình là như thế nào nữa. Tôi vươn tay ra sờ soạng người cô ta khắp một lượt, không tìm thấy chiếc bộ đàm đâu. Tôi muốn ôm cô ta lên, nhưng nhận ra mình không còn sức lực đâu nữa. Tôi khua khoắng nước đầm khiến nước bắn lên rửa sạch mặt cô ta, tóc thì rũ xuống, dáng vẻ tĩnh lặng dị thường, trong một khắc kia tôi tưởng cô ta hẵng còn sống.
Nhưng sau đó, tôi lại đẩy cô ta xuống đầm nước, loáng cái đã hoàn toàn biến mất dưới làn nước đục ngầu, ảo giác nọ tức thì biến mất không chút dấu vết.
Trong lòng tôi chua xót vô cùng, nhìn cảnh tượng xung quanh, càng nghĩ trong lòng càng lạnh toát.
Ao bùn này là nơi này, lẽ nào đây là nơi bọn chúng trữ thức ăn. Có khi nào mãng xà khổng lồ sẽ tới đây ăn cơm không?
Tôi cảm thấy bất an cực độ, nơi này không an toàn, tôi phải lập tức rời khỏi đây.
Nghĩ vậy, tôi bèn khua đèn mỏ, tìm chỗ có thể leo lên được, chẳng mấy chốc phát hiện ở hướng ngược dòng có một dây leo quấn trên cây rủ xuống tận mặt nước. Tôi cắn đèn mỏ, rồi bơi về hướng đó, được mấy bước đã đến nơi rồi một tay bám lấy dây leo.
Sương mù đã loãng bớt, tôi cắn răng trèo lên dây leo, lại nhớ đến lời Muộn Du Bình nói, nước bùn phòng rắn, bèn xuống dưới vốc mấy vốc nước bùn, bôi thêm bùn lên những chỗ đã bị nước cuốn trôi đi, rồi mới trèo lên trên, trèo đến chạc cây nơi dây leo quấn quýt tôi mới thở phào một tiếng nhẹ nhõm.
Lần theo chạc cây, trèo lên trung tâm tán cây, vừa định trèo xuống khỏi cái cây, chợt nghe trong đầm vang lên một tiếng nước, có gì đó vừa rơi xuống.
Tôi chiếu ánh đèn về hướng âm thanh vang lên, quả nhiên nhìn thấy bên bờ đầm có lăn tăn sóng nước, có gì đó lăn từ trên bờ xuống đầm nước, tôi chiếu đèn mỏ xuống góc kia, liền nhìn thấy một đống gì đó đỏ lòm trông như bộ đồ lòng, đó là một đống rắn mào gà quấn riết vào nhau. Mà hình như có thứ gì bị bọc trong đống đó.
Tôi nhìn kỹ, trong nháy mắt liền nhìn thấy một cánh tay người thò ra từ trong đống rắn, ngay sau đó, lại nhìn thấy một cái đầu người béo tròn.
Toàn thân tôi lạnh toát, đó chính là Bàn Tử.