Mộ Dung Thần Duệ nghé mắt liếc nàng, chẳng màng đáp lời nàng. Bàn tay to lớn của hắn đặt lên cái bụng nhô lên của nàng, thì thầm: “Hoàng nhi ngoan, sau này con lớn lên đừng có học hỏi cái tính nhanh mồm nhanh miệng của mẫu thân nhé. Con phải làm một người vô cùng bình tĩnh, vững vàng.”
“Có phải Hoàng thượng đang chửi xéo Thần thiếp?” Lộ Ánh Tịch càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, cố ý tranh cãi với hắn: “Làm sao Hoàng thượng biết đây nhất định là Hoàng nhi? Có thể là Công chúa.”
“Công chúa?” Mộ Dung Thần Duệ bỗng dưng chăm chú, cau hàng lông mày rậm lại, trầm ngâm nói: “Nếu là Công chúa, nàng nhất định phải sinh cho Trẫm thêm một đứa nữa.”
“Sao Hoàng thượng có thể trọng nam khinh nữ như vậy được.” Lộ Ánh Tịch nghe hắn nói xong, không biết là nên khóc hay nên cười, lại bảo: “Nếu đứa tiếp theo vẫn là Công chúa, vẫn chàng sẽ làm sao?”
“Vậy thì sinh tiếp, chừng nào nàng sinh được hoàng nhi mới thôi.” Mộ Dung Thần Duệ nói chuyện rất dứt khoát, không thể nào cãi lại.
Lộ Ánh Tịch cười mỉm chi ngắm nhìn hắn. Nàng không phản bác, lại càng không tức giận.
Mộ Dung Thần Duệ thấy biểu tình của nàng như thế, liền biết nàng đã lĩnh hội được hàm ý trong lời hắn nói. Hắn cũng nhếch môi cười theo.
Có đôi khi, lời hứa hẹn cũng không nhất thiết phải mở miệng thề thốt, người có thể hiểu được thì sẽ hiểu rõ. Mặc dù hắn không nói thẳng nhưng đã ngầm đồng ý, Thái tử tương lai của Hoàng thượng sẽ chỉ do nàng sinh ra.
Phần tâm ý này, dường như nặng ngàn cân, hơn những lời nói suông thề non hẹn biển nhiều.
***
Mấy ngày trôi qua vô cùng bình lặng như mặt nước hồ thu. Trong cung không có việc gì lớn xảy ra, yên ổn không dậy sóng.
Lộ Ánh Tịch dọn sang Thần cung, nhưng do bận nghiên cứu thuốc giải Thần hồn tán, nên hằng ngày vẫn ra vào Thái y viện. Không biết là trùng hợp hay là cố ý, mà nàng thường xuyên gặp Hình bộ thượng thư Thẩm Dịch ở đó. Thẩm Dịch chỉ nói là vì hắn ta đang điều tra một vụ án cần mời Thái y giúp đỡ. Hắn ta cũng chưa từng có hành động tiếp cận nào đối với nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy ánh mắt của hắn phát sáng khác thường.
Hôm đó, nàng đang xem sách thuốc ở phòng sách của Thái y viện, cắm cúi vùi đầu sau chồng sách, thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bên ngoài phòng.
“Thẩm đại nhân!” Nàng bỗng ngẩng đầu, ánh mắt trong veo nhìn về phía cửa.
Thẩm Dịch giật mình, chậm rãi đi từ cửa đến bên cạnh bàn. Bên ngoài nắng vẫn đang chói chang, dường như hắn ta phơi nắng đã lâu, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
“Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương. Nương nương phượng an.” Hắn ta cung kính hành lễ, mặt mày đỏ ửng giống như là màu sắc do bị phơi nắng, hoặc là sắc hồng khác thường.
“Có phải Thẩm đại nhân có chuyện gì đó muốn nói với Bản cung hay không?” Lộ Ánh Tịch đứng dậy sau chiếc bàn dài, thắt lưng chậm rãi đi về hướng hắn ta.
Thẩm Dịch vô ý thức lui về sau một chút, đôi mắt sáng lấp lánh, lại không dám nhìn thẳng vào nàng.
“Thẩm đại nhân?” Lộ Ánh Tịch dừng lại, đứng cách hắn ta ba bước chân, chỉ nhìn hắn chăm chú.
Thẩm Dịch khom người cúi đầu, dáng dấp thận trọng bất an, lúng ta lúng túng nói: “Vi thần không có chuyện gì muốn bẩm báo với Hoàng hậu.”
“Ồ?” Lộ Ánh Tịch cố ý kéo dài âm điệu, mới lại nói, “Đã như vậy, vì sao Thẩm đại nhân lại cứ quanh quẩn ở đây lâu như vậy, đến tột cùng là đang có tâm tình thế nào?”
Thẩm Dịch không trả lời nàng ngay lập tức, đầu cúi thấp dần dần ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo như nước của nàng.
Lộ Ánh Tịch hơi chau mày, nhưng nàng không hoảng hốt cũng không bắt bẻ. Ánh mắt của hắn ta vô cùng chuyên tâm, dường như đã rơi vào trong đôi mắt sáng trong của nàng.
Lộ Ánh Tịch cố gắng ho khan hai tiếng, thì hắn ta mới giật mình hoàn hồn. Hắn ta rủ mi mắt, mở miệng nói: “Bẩm nương nương, vi thần thật sự không dám tồn tại bất cứ dụng tâm nào. Chỉ là vi thần có một chuyện xưa đã vướng mắc trong lòng nhiều năm. Xin phép cho vi thần đánh bạo chứng thực từ nương nương.”
“Chuyện xưa thế nào?” Lộ Ánh Tịch bình thản nhìn hắn, nhưng trong lòng không hiểu sao lại nảy động một cái.
“Khoảng mười năm về trước, có phải Hoàng hậu đã bố thí thuốc cho một gã ăn mày tại kinh thành Ô Quốc?” Thẩm Dịch nhẹ giọng hỏi, lại sợ không được rõ ràng lắm, nên bổ sung thêm: “Lúc đó gã ăn xin kia bị trúng kịch độc, may mắn được một tiểu cô nương mặc váy trắng như tuyết biếu một lọ thuốc giải.”
Lộ Ánh Tịch có hơi kinh ngạc, tập trung nhớ lại, một lúc sau liền nói: “Có thể có chuyện như vậy. Nhưng lúc Bản cung còn ở Ô Quốc, thường xuyên theo sư phụ xuất cung đi hái thuốc hành y. Những người được ta chữa qua cho dù không tới một trăm, thì cũng hơn mười.”
Thẩm Dịch nghe vậy, trên khuôn mặt khôi ngô trẻ tuổi không giấu được vẻ thất vọng. Nhưng hắn ta vẫn kiên trì hỏi lại: “Nương nương có thể nghĩ kĩ lại lần nữa được không ạ?”
Thấy hắn ta vẫn cố chấp như vậy, Lộ Ánh Tịch bỗng dưng cảm thấy khá hiếu kì, hỏi lại: “Gã ăn mày kia lẽ nào là Thẩm đại nhân?”
Thẩm Dịch cúi người thi lễ, trả lời: “Chính là vi thần.”
Lộ Ánh Tịch mím môi cười, hòa nhã nói: “Chuyện cũ đã qua lâu như vậy, Thẩm đại nhân cũng đừng quá ghi nhớ trong lòng. Phàm là một người thầy thuốc, chế thuốc cứu người là chuyện phải làm, sẽ không mong đợi người khác báo đáp.”
Đáy lòng Thẩm Dịch đã sớm nhận định tiểu cô nương đó chính là nàng. Hắn ta chỉ thất vọng khi nàng căn bản không nhớ ra hắn ta. Im lặng giây lát, hắn ta ngẩng đầu nhìn nàng, khe khẽ nói: “Nhận được của người chút ân huệ, cũng đủ để cố hết sức báo đáp. Nếu sau này nương nương có chỗ nào cần dùng tới vi thần, người cứ phân phó, cho dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng…”
Giọng của hắn ta càng nói càng thấp, mờ nhạt tan biến trong không khí.
Thính giác của Lộ Ánh Tịch vô cùng nhạy, nên cái câu cuối cùng kia thực sự là nàng nghe rất rõ.
“… Cho dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, thậm chí phải bỏ mạng, Thẩm Dịch cũng vui vẻ đồng ý.”
Nhưng Lộ Ánh Tịch lại làm như không nghe thấy, chỉ hời hợt phất tay áo: “Sự trung thành này của Thẩm đại nhân, Bản cung sẽ ghi nhớ. Nếu không còn chuyện gì khác, thì xin mời Thẩm đại nhân lui ra ngoài.”
“Vâng, vi thần xin cáo lui.” Thẩm Dịch hành lễ lui ra, khi xoay người khóe mắt của hắn ta lướt nhìn nàng, chứa đựng dịu dàng trìu mến.
Đợi hắn ta đi xa, Lộ Ánh Tịch vỗ trán thở dài. Sự đào hoa bỗng dưng bay tới này, nàng chỉ cảm thấy vô phúc nhận được.
Nàng quay người trở lại bàn, vừa mới ngồi xuống thì chợt nghe trên mái nhà có một âm thanh khác vang lên, nàng nhất thời rùng mình.
Nhưng cái âm thanh rất nhỏ kia chỉ như một trận gió bay vút qua, phút chốc đã không thấy đâu nữa. Mà lúc này, trên mặt đất ngoài cửa đã xuất hiện một mảnh giấy.
Lộ Ánh Tịch nín thở cảm nhận không khí xung quanh. Sau khi đã xác định kẻ kia đã rời đi, nàng mới ra trước cửa nhặt tờ giấy kia lên.
Trên tờ giấy là những dòng chữ đen khỏe khoắn…
Trên giấy viết: “Nếu muốn lấy thuốc giải Thần hồn tán, vào giờ Tý tối nay hãy một mình tới Vô Ưu Cung. Nếu như kinh động đến Hoàng đế, thì hãy tự gánh lấy hậu quả.”
Lộ Ánh Tịch nhìn kĩ chữ viết trên tờ giấy, trong đầu liền hiện lên bóng dáng của một người…