Tôi nói, ý đồ của con người, ta còn có thể phân tích ra được, huống hồ là động vật, con người thua động vật thường là do coi thường trí thông minh của động vật, chúng ta cứ coi lũ rắn này là người. Giả dụ có một đám người, khi chúng ta tiến vào đây thì chúng giết người phụ nữ duy nhất trong chúng ta, sau đó lại không giết chúng ta, mà là dùng phương thức này để thần kinh chúng ta luôn luôn nằm trong trạng thái căng thẳng, vậy anh cảm thấy bọn người này có mục đích gì?
Ba người im lặng. Bàn Tử nhíu mày, do dự nói: “Nếu nói như thế, vậy chẳng lẽ chúng nó toàn là rắn cái, thèm rỏ dãi sắc đẹp của tụi mình à?”
Tôi nghĩ thầm, giờ là lúc nào rồi mà anh còn tâm tư nói giỡn, nhưng lại nhận ra Bàn Tử đúng là đang nghiêm túc mà suy nghĩ về vấn đề này.
Lúc này, Phan Tử đột nhiên rùng mình nói: “Ôi chao, cậu Ba, bây giờ lời cậu nói có lý quá, hình như tôi biết là chuyện gì rồi – mọi người không biết đã từng nghe đến một loại rừng rậm, sau khi đi vào là không thể đi ra được chưa?”
Bàn Tử nói: “Ý anh là ‘cánh rừng ma’ ở Đông Bắc ấy hả?”
“Tôi không biết tên nó là gì, nhưng bên Việt Nam gọi nó là ‘akong’, bản thân rừng rậm vốn là một nơi rất dễ lạc đường, nhưng có một loại rừng rậm, cây cối mọc lên bị ảnh hưởng của một quy luật nào đó, không biết là trùng hợp hay là tất yếu, nó lại càng đặc biệt dễ lạc đường. Hơn nữa, loại rừng này có một truyền thuyết rất quỷ dị, ở trong rừng sẽ bị quấy nhiễu bởi đủ các loại âm thanh, cánh rừng cứ như là có sinh mạng, vây kín mình ở trong đó.” Phan Tử có hơi hưng phấn, chém một dây leo, nặn nước đọng bên trong ra, uống mấy hớp, nói: “Vùng bản địa người ta nói, cánh rừng ấy có suy nghĩ của chính mình.”
Tôi biết những truyền thuyết kiểu này, có người nói đây là một biểu hiện của tiến hóa. Tất cả các rừng rậm đều vô cùng phức tạp và bí hiểm, hơn nữa càng tiến hóa lại càng phức tạp, bởi vì khu rừng mong muốn vây khốn tất cả những cái gì tiến vào trong nó, để cung cấp chất dinh dưỡng cho nó, đây là một loại trí tuệ tập thể của cánh rừng.
Nhưng mà tôi không tin, nói thế thì hàm hồ quá. Tôi tin vào một kiến giải khác cơ, hiện tượng này là hành vi của loài động vật nào đó, lừa con mồi vào vòng vây chặt.
Phan Tử cũng nói: “Tình huống bây giờ chắc là cũng như thế, tôi cảm thấy bọn rắn này đúng là đang ép chúng ta đi về một hướng, chúng nó đang điều chỉnh hướng đi của ta.”
Tôi nghe mà toát mồ hôi lạnh, nghĩ thấy thật là không thể tưởng tượng nổi.
Chúng tôi không dám đi về phía âm thanh kia phát ra, cũng không thể quay đầu, như vậy nhất định phải chọn đường vòng, mà như thế, chỉ cần hướng trước mặt chúng tôi có âm thanh kia phát ra, chúng tôi sẽ lại chọn bao nhiêu đường vòng mà đi, nhất định sẽ về lại một điểm. Giờ mới nhớ tới, kỳ thực lại rất giống với nguyên lý tường thành vô hình trong thành ma.
Phan Tử chỉ về hướng âm thanh kia phát ra: “Tôi biết có một loài sói hay dùng cái này để ép chết con mồi có hình thể lớn, nếu con mồi liên tục tránh né âm thanh của sói là sẽ bị xua đến đường cùng nào đó, ví dụ như là vách núi vực thẳm chẳng hạn, sau đó bị sói ép ngã xuống, cho nên một khi bắt đầu đi vòng, chúng ta coi như là đã trúng chiêu.”
Nói rồi ánh mắt anh lóe lên hung quang, nói với chúng tôi: “May mà có cậu Ba đa nghi, nếu không tụi mình thực xúi quẩy rồi.”
Tôi nghĩ thầm, anh đây là đang khen tôi hay là mỉa tôi vậy. Bàn Tử lại hỏi: “Vậy bây giờ làm sao mới được, lẽ nào tụi mình chỉ có lối quay về?”
Phan Tử nói: “Sợ là ngay cả đường rút lui cũng không có rồi, nếu chúng đã chặn ở phía trước, chắc chắn cũng sẽ chặn nốt phía sau, cái này gọi là tức nước vỡ bờ rồi, chúng ta chỉ có thể đi đối mặt với chúng, nếu chúng không muốn giết ta, như vậy chắc chắn chúng ta còn có ích lợi gì với chúng. Mình cứ đánh cược một lần, xem có tiến lên được hay không.”
Vốn nghĩ rằng có đường để né nguy hiểm, tìm được chú Ba hẵng tính, vậy mà bây giờ xem ra thì không thể rồi. Phan Tử đề nghị chủ động tiến công, dù đối phương là cái gì đi nữa, cũng không được để bị dụ vào bẫy, chứ không đến lúc đó có khi còn có tình huống càng thê thảm hơn nữa đang chờ chúng tôi.
Bàn Tử nói đã bảo làm thế từ lâu rồi, mấy người cứ vòng vo tam quốc hoài, lãng phí thời gian.
Thế là bắt đầu chuẩn bị, có điều, ở trong hoàn cảnh này, vũ khí của chúng tôi gần như không có tác dụng phòng thân gì, súng của Phan Tử không thể bắn liên thanh, nếu phát súng đầu tiên không bắn trúng thì còn chẳng bằng dùng dao găm nữa, vả lại, với tầm nhìn thấp như thế này, muốn bắn trúng mục tiêu hầu như chỉ có thể dựa vào vận may.
Ba người suy nghĩ hồi lâu, liền làm mấy cây đuốc, hai cái cán ngắn, hai cái cán dài, bình thường động vật đều sợ lửa, dù là gấu chó hay các loại mãnh thú lớn khác, thấy ba ngọn lửa cũng không dám tùy tiện lại gần.
Mà chỉ cần mấy ngọn lửa này giúp chúng tôi uy hiếp được đối phương, Phan Từ liền có dư dả thời gian để bắn và thay đạn, lúc gặp nguy hiểm mới có thể ứng phó, đương nhiên, tình huống thật sự ra sao đến lúc đó hẵng hay.
Phan Tử nói, nếu đối phương là người, vậy thì anh hoàn toàn có thể mò lại gần mà thần không biết quỷ không hay. Bản lĩnh lần mò đánh du kích trong rừng rậm từ hồi ở Việt Nam của anh khá lợi hại, nhưng mà nếu là rắn, vậy thì đồng nghĩa với chịu chết, huống hồ còn có thêm cái con không biết rốt cuộc là cái loại quái vật gì kia. Con đấy, không biết có phải là A Ninh hay không nữa, nhưng mà, nếu âm thanh đó đúng là phát ra từ vật nào đấy trên người nó, nhưng vậy có thể chắc chắn là nó cũng đang ở phía trước, cho nên chúng tôi phải cố gắng tránh xung đột chính diện, đi qua mới là mục đích quan trọng nhất, thực sự gay go lắm mới phải liều mạng.
Chúng tôi chuẩn bị thỏa đáng rồi, đốt đuốc, rồi từ tốn khom lưng đi về hướng âm thanh kia.
Thật ra đây là một việc tương đối mâu thuẫn, trong rừng mưa giữa nửa đêm mà tay cầm đuốc thì khác nào mục tiêu to nhất rừng luôn, còn nổi bần bật hơn cả xe tăng. Nhưng cả ba người bọn tôi đều khom người nấp đi, dường như là muốn đánh lén ai đó, sao có cảm giác như thể mình đang chui vào nhà vệ sinh nữ tay cầm biển ghi “Tui là biến thái, tui đến rình trộm”.
Cái âm thanh lè rè lẹt rẹt kia cách chúng tôi không xa, ước chừng cũng chỉ có hai ba trăm mét, tất cả sự chú ý của bọn tôi đều tập trung ở khắp xung quanh và ở âm thanh kia. Nghe thấy tiếng ấy càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng, tiếng tạp âm vô tuyến điện cũng càng ngày càng nổi bật, tôi không kìm được, nuốt nước bọt đánh ực. Nhưng dù vậy, chúng tôi vẫn không nghe được rõ âm thanh kia rốt cuộc là đang nói cái gì.
Rất nhanh, âm thanh đó gần đến mức cứ như ở ngay trên đầu bọn tôi. Phan Tử nhắc chúng tôi dừng lại, ngẩng đầu nhìn bóng cây như loài ma quỷ trên đỉnh đầu, nhưng vẫn không nhìn rõ được gì.
Ánh trăng không chiếu xuống rõ được quang cảnh dưới tán cây, đuốc của chúng tôi không đủ dài, ánh sáng cũng không chiếu lên phía trên được, chỉ thấy trong tán cây tối đen sì sì, âm thanh này là phát ra từ trong đó. Không thể miêu tả được toàn cảnh cái cây này, dù sao thì các cây cối ở đây, tán cây hầu như hòa làm một thể với nhau, cũng không thể phân rõ ra được cây nào với cây nào.