Phạm Nhàn nở nụ cười, tò mò hỏi: “Mẫu thân đại nhân… Nàng làm thi từ, Bệ Hạ từng nghe qua chưa?”
“Chỉ có một bài.” Hoàng Đế thản nhiên nhớ lại năm đó, thanh thanh ngâm tụng nói: ” Bắc quốc phong quang, Thiên lý băng phong, Vạn lý tuyết phiêu. Vọng Trường thành nội ngoại, Duy dư mãng mãng; Đại hà thượng hạ, Đốn thất thao thao. Sơn vũ ngân xà, Nguyên trì lạp tượng, Dục dữ thiên công thí tỷ cao. Tu tình nhật, Khán hồng trang tố lý, Phân ngoại yêu nhiêu. Giang sơn như thử đa kiều, Dẫn vô số anh hùng cạnh chiết yêu. Tích Tần Hoàng Hán Võ, Lược thâu văn thái; Đường Tông Tống Tổ, Tiêu tốn phong tao. Nhất đại thiên kiêu, Tây Man đại hãn, Chỉ thức loan cung xạ đại điêu. Câu vãng hĩ, Sổ phong lưu nhân vật, Hoàn khán kim triêu..” (Bắc quốc phong quang, Nghìn dặm băng ngưng, Vạn dặm tuyết rơi. Ngắm Trường thành sau trước, Duy màu trắng xoá, Trên dưới sông lớn, Ngừng bặt dòng khơi. Non uốn phau phau, Đồng vươn bàng bạc, Tựa muốn đua cao tới lớp trời. Xem ngày tạnh, Ngắm muôn hồng ngàn tía, Lộng lẫy nơi nơi. Giang sơn biết mấy xinh tươi, Kẻ hào kiệt tranh hươu kể bao người. Nhớ Tần Hoàng Hán Võ, Thanh tao kém vẻ; Đường Tông Tống Tổ, Nho nhã vài mươi. Nức tiếng một thời, Thành Cát Tư Hãn, Chỉ biết giương cung bắn điêu chơi. Qua hết cả, Những phong lưu nhân vật, Lại ngắm sớm ngời. – Thấm viên xuân – Tuyết – Mao Trạch Đông)
Ngụy Hoàng Hán Vũ? Đường Tông Tống Tổ? Phạm Nhàn sắc mặt hết sức đặc sắc, đặc sắc đến trình độ gân xanh nổi lên.
Hoàng Đế không đồng ý nhìn hắn một cái, khiển trách: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng bài này không hay ư?”
Phạm Nhàn vẻ mặt đau khổ nói: “… Tự nhiên là khí thế mười phần, chẳng qua là thần không biết Hán Vũ, Đường Tông, Tống Tổ lại là nhân vật ở đâu.” Hắn trong lòng suy nghĩ, lão mụ ngươi muốn đổi thì đổi cho đàng hoàng một chút, Tây Man đại hãn cái gì chứ… Thật là thua ngươi.
Hoàng Đế giải thích: “Tục truyền, chính là ba vị đại minh quân tài trí mưu lược kiệt xuất từ muôn đời trước.”
Phạm Nhàn tức cười, nghĩ thầm thì ra phương pháp chối cãi của mẫu thân cùng mình tương tự, giống như ở Bắc Tề thượng kinh cùng Trang Mặc Hàn đêm đó nói chuyện với nhau, phàm là chuyện giải thích không rõ, liền đẩy tới muôn đời trước, thỉnh thoảng ở trên sử sách gặp qua, sử sách tại nơi nào? Xin lỗi, trên nhà vệ sinh xé ra dùng.
Thái giám liên tục mời, Hoàng Đế rốt cục rời khỏi tiểu lâu, lúc rời đi, bóng lưng có chút thon gầy không thể nào lộ ra tia sầu não.
…
…
Trong tiểu lâu chỉ còn lại Hồng Trúc cùng với Phạm Nhàn hai người, nhìn thân ảnh Hoàng Đế biến mất sau tầng tầng cây cối mùa đông, Phạm Nhàn rốt cục không nhịn được bộc phát, ôm bụng lớn tiếng nở nụ cười, ha ha ha ha, thanh âm vang dội cả tiểu lâu, sung sướng nói không ra lời.
Hồng Trúc ở bên nhìn mà ngơ ngác, nghĩ thầm không phải Phạm đề ty bởi vì chuyện hôm nay bị kích thích lớn quá chứ, mình có cần mời ngự y tới xem một chút không?
Một lúc lâu sau, Phạm Nhàn rốt cục mới ngừng cảm thấy hài hước với bài thơ Thấm Viên Xuân này, bụng cười có chút đau, thở không ra hơi đối với Hồng Trúc nói: “Không có chuyện gì, ta tự đi tới, ngươi ở dưới lầu chờ ta.”
Trong quá trình đi lên lầu, Phạm Nhàn vẫn không ngăn được buồn cười, nữ tử tên là Diệp Khinh Mi kia, còn thật sự là người thú vị, thiên thủ vạn thủ thi từ tốt không sao chép, lại muốn sao chép bài này, xem chừng năm đó cũng là bị Phạm Kiến Hoàng Đế đám người này ép… Bất quá, có lẽ bài thơ này của lão Mao mới phù hợp với tâm thái của nữ tử này?
Chờ đi lên trên lầu, nụ cười của Phạm Nhàn đã hoàn toàn thu lại, trở lại bình tĩnh ngày thường, đặt ở trong một cái vương triều phong kiến, mẫu thân sao chép bài thơ này, thật thật tại tại là những câu làm phản, Hoàng Đế có thể nói, nàng lại không thể nói, khó trách nàng cuối cùng với tòa hoàng cung này sinh ra xung đột nghiêm trọng như vậy.
Hắn tại trong lòng cười lạnh, đem trong lòng những thứ chân tình thực cảm về Hoàng Đế lúc trước toàn bộ vứt ra sau gáy, không thèm nhớ lại nữa.
…
…
Đi tới ngoài mái hiên, thuận tay bưng lên mấy chén trà nguội, Phạm Nhàn đẩy cửa vào, đạp hạm mà vào, cũng không một tia do dự cùng run rẩy, bình tĩnh đứng ở trước bức họa kia.
Bức họa vẽ một cô gái áo vàng, bối cảnh chính là sông lớn thao thao. Cô gái đứng trên đá xanh ở bờ sông, trên người váy áo theo gió sông nhẹ lay động, mặt nhìn sông lớn, giữa sông trọc lãng dâng cao, phách thạch mà hóa bùn cát, phương xa bờ bên kia mơ hồ có thể thấy được dân phu như bầy kiến, đang vận chuyển tảng đá hay là gì đó, có lẽ những ngững người kia đang đắp đê.
Hoạ sĩ vẽ bức họa này cực kỳ tinh diệu. Bút pháp nhẵn nhụi, phong cách lại rầm rộ, lấy tinh tế diễn tả hoành đại, vô luận là bên kia sông cảnh tượng hùng vĩ, hay là bên cạnh xanh vàng cùng tạp địa núi đá, cũng được miêu tả hết sức đúng chỗ. Nhất là sông lớn ở giữa hai bờ, lại càng ba đào mãnh liệt, bọt sóng trắng dã, khí thế bức người, xem bức họa này, tựa như có thể cảm thấy một làn gió sông mãnh liệt, đang từ bức họa rỉ ra, thổi tới trên mặt người xem, đứng hơi gần chút ít tựa như có thể nghe được tiếng sóng vỗ bờ…
Nhưng toàn bộ mọi thứ, cũng không phải trọng điểm của bức họa này, bất kỳ một ai may mắn thấy bức họa này, cũng sẽ bị nữ tử áo vàng hấp dẫn đầu tiên, không còn có tâm tư dư thừa, đi xem phong cảnh nhân vật khác trong tranh.
Nữ tử áo vàng thật ra chỉ lộ một bên mặt, bên cạnh vành tai trong suốt như ngọc có mấy sợi tóc đen đang nhẹ nhàng phiêu động, môi khẽ mím, không biết đang suy tư cái gì. Hấp dẫn ánh mắt người khác nhất, là lông mày của nàng, chỉ thấy cặp lông mày kia thanh mỹ như kiếm, không giống nữ tử nhu nhược, nhưng cũng không có mấy phần nam tử hào hùng, chỉ là thanh minh sơ sáng, làm cho người ta yêu thích khó nói thành lời
…
…
Nhưng lúc này, ánh mắt Phạm Nhàn chỉ quan sát đôi mắt thấy từ một bên mặt nghiêng của nữ tử, thần sắc trong con ngươi nhìn như bình tĩnh, nhưng giống như ẩn chứa càng nhiều là tâm tình.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã nhớ tới ở bên ngoài Bắc Tề thượng kinh trong sơn động ở vách đá dựng đứng Tây Sơn, Tiếu Ân từng miêu tả về mẫu thân của mình, đúng, chính là loại ánh mắt này! —— mềm mại, bi võng, tràn đầy yêu thương cuồng nhiệt cùng không muốn xa rời sinh mệnh, hướng tới những thứ tươi đẹp, đồng tình đối với khổ nạn, còn có tự tin có thể thay đổi tất cả.
Phạm Nhàn thở dài, chậm rãi ngồi xuống, nhìn bức họa trên tường, thật lâu không có dời ánh mắt, tựa như muốn đem dung mạo của nữ tử trong tranh vững vàng ghi khắc ở trong lòng của mình.
Trà nguội nơi tay, họa cũ trước mặt, hắn trầm mặc ngồi ở trong sương phòng, không biết ngồi bao lâu, cũng không có chú ý tới ánh mặt trời ngoài tiểu lâu chếch đi, phong vân di chuyển.
…
…
Trong tay trà nguội vẫn không uống một ngụm, Phạm Nhàn ngồi nửa ngày đôi môi có chút phát khô, hắn bỗng nhiên nghiêng nghiêng đầu, nhìn nữ tử áo vào trong tranh nhẹ nói: “Ngài làm không tệ, đáng tiếc… Không có chăm sóc tốt cho mình.”
Hắn dừng một chút, tựa như có chút khẩn trương, muốn tổ chức ngôn ngữ tương đối thích hợp để nói với cô gái trong bức họa.
“Ta làm đương nhiên không bằng ngài, nhưng xin ngài yên tâm, ta nhất định sẽ đem mình chăm sóc thật tốt.” Hắn đứng dậy, lẳng lặng nhìn bức họa kia, nhẹ nói: “Tạm thời để ngài ở lại, nghĩ đến hắn cũng sẽ không để cho ta lấy đi, qua ít ngày, ta sẽ thường đến thăm ngài.” Không biết qua ít ngày, lại là muốn bao lâu.
Phạm Nhàn nhích tới gần bức họa, bỗng nhiên hớn hở cười một tiếng, tinh thần vạn phần, cười nói: “Qua hết cả… Qua hết cả. Nhân vật phong lưu, để cho ta tới làm đi.”
Nói xong câu đó, hắn đứng dậy rời khỏi sương phòng.
Trong phòng một mảnh an tĩnh.
…
…
Cửa phòng bỗng nhiên kẽo kẹt một tiếng, bị người vội vã đẩy ra. Phạm Nhàn đi mà quay lại, một lần nữa đứng ở trong sương phòng, thẳng tắp nhìn nữ tử trong phòng, đột ngột mở miệng hỏi:
“Khoa học tự nhiên?”
“Nữ bác sĩ?”
Cô nương trong bức họa tự nhiên không thể trả lời vấn đề con mình nhiều năm sau mới hỏi, cho nên chẳng qua là trầm mặc. Phạm Nhàn trong lòng hết sức đau xót, chợt ha ha cười một tiếng che ẩm ướt trong mắt, thành tâm thành ý khom người, nói:
“Cảm ơn.”
Sau đó hắn thật rời đi, nữ tử áo vàng trong tranh không xoay người lại, chẳng qua là nhìn cảnh tượng bên kia sông, trầm mặc, đưa lưng về phía phía, không biết bao lâu sau này cánh cửa kia mới có thể mở ra lần nữa.