Bọn thái giám nối đuôi nhau mà vào, khăn lông, trà thanh tâm, điểm tâm nhỏ, tỉnh hương, bắt đầu hướng trên người trong bụng Hoàng Đế thi triển. Phạm Nhàn chú ý tới khăn lông ngày mùa đông không bốc lên một tia khói nào, nhướng mày, hỏi: “Bệ Hạ… Đây là khăn lạnh ư?”
Hoàng Đế ừ, lấy khăn lông dùng sức lau mặt, mơ hồ không rõ nói: “Băng hàn tận xương, có thể tỉnh thần.”
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: “Bệ Hạ, dùng khăn nóng lau mặt, mới có lợi cho thân thể.”
Hoàng Đế kinh ngạc, sau đó cười cười, nói: “Khăn nóng quá ấm áp quá thoải mái, trẫm sợ mình sẽ ngủ thiếp đi.”
Phạm Nhàn cũng nở nụ cười: “Dùng nóng, càng nóng càng tốt.” Hắn bỗng nhiên suýt nghẹn lời, vừa ho vừa vội vàng phất tay nói: “Dĩ nhiên, cẩn thận đừng để bị phỏng.”
Hoàng Đế bỗng nhiên lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, nhìn hắn một cái rồi nói: “Không sai, coi như biểu hiện tương đối trấn định.”
Phạm Nhàn tức cười im lặng.
Hoàng Đế ánh mắt chuyển qua quải trượng phía sau Phạm Nhàn, trong lòng không khỏi thở dài nói: “Đứa nhỏ này tâm tính y như mẹ hắn… Muốn cố ý để cho trẫm nhìn ra hắn đang cố ra vẻ thông minh, muốn cho trẫm khiển trách hắn, kiên định nội tâm của hắn, chẳng lẽ cho là trẫm nhìn không rõ ư?”
Nghĩ như vậy, Hoàng Đế càng nhớ lại người năm xưa, cũng càng thêm cảm thấy Phạm Nhàn là một đứa con ngoan có ý nghĩ an phận,thái độ thanh cô. Hắn đứng dậy đi tới ngoài ngự thư phòng, ý bảo Phạm Nhàn đi theo mình. Phạm Nhàn vội vàng đi lấy quải trượng, Hoàng Đế nở nụ cười, nói: “Sớm biết thương thế của ngươi đã sắp khỏi rồi, ở trước mặt trẫm còn giả trang đáng thương làm gì?”
Tuy là nói toạc ra, nhưng không có vẻ như Thiên Tử giận dữ. Phạm Nhàn lại hơi sững sờ, tựa như không ngờ Hoàng Đế lại… không khiển trách chính mình, ngay sau đó chính là cười ha ha một tiếng, đem quải trượng ném sang một bên, theo Hoàng Đế đi ra ngoài.
Phạm Nhàn cùng “Phụ hoàng” lần đầu tiên giao phong trong lòng, Phạm Nhàn chiến thắng.
——————
Dọc theo mái hiên dài cung đi hướng tây bắc, dọc theo đường đi cung điện thưa dần, đem phía sau Hàm Quang Điện Thái Cực Điện mấy kiến trúc bỏ lại phía sau. Một đường chứng kiến cung nữ thái giám cũng nhún nhường vô cùng cúi đầu nhường đường, phía sau Hoàng Đế cùng Phạm Nhàn cũng chỉ có tiểu thái giám Hồng Trúc. Dần dần đi tới, ngay cả cung nữ thái giám cũng rất ít xuất hiện, đông viên tịch thanh vô cùng, trên núi giả chợt có tuyết đọng, sớm không còn tiếng chim chóc, cũng không có côn trùng kêu vang, chẳng qua là âm trầm an tĩnh.
Phạm Nhàn trong lòng hiểu được mình muốn đi đâu, tự nhiên trầm mặc, Hoàng Đế tựa như tâm tình cũng có chút khác thường, cũng không có nói gì. Cho đến ngay cả lãnh cung cũng đã biến mất không thấy gì nữa, cung điện đã hiện ra lụi bại, Hoàng Đế mới dừng bước. Lúc này trước mặt mọi người là một phương tiểu viện thanh u, viện không lớn, bên trong chỉ có hai tầng mộc lâu, lâu có chút cũ rách, xác nhận rất nhiều năm không có tu sửa.
Theo Hoàng Đế bước vào, Phạm Nhàn tâm tình bắt đầu khẩn trương lên, hít sâu một hơi.
Tiểu lâu phía ngoài cũ rách, trong lầu lại sạch sẽ vô cùng, hạt bụi nhỏ cũng không nhuộm, hẳn là hàng năm có người ở đây quét dọn.
Lên lầu hai, ở chính sảnh, Hoàng Đế rốt cục thở dài, đi ra ngoài lâu, nhìn vườn lâu đối diện sân phơi trầm mặc không nói. Sân phơi hướng về phía một góc hoàng cung, đã là địa phương hẻo lánh an tĩnh nhất hoàng thành, trong viên hoa cỏ không người nào xử lý, cuồng dã sinh trưởng. Sau đó bị gió thu hàn lộ cuồng tuyết phủ đấy, chán nản khuynh đảo đầy đất, nhìn qua tựa như vô số thi thể bị giết chết, trắng vàng thảm đạm.
Phương xa mơ hồ có thể thấy được hoa dương môn vọng lâu.
Phạm Nhàn trầm mặc đứng phía sau Hoàng Đế, tự nhiên không tiện mở miệng, nhưng liếc mắt đã đem nội đường quét một lần, cũng không nhìn thấy bức họa chính mình nghĩ đếm.
Tiểu thái giám Hồng Trúc như ảo thuật, không biết từ chỗ nào lấy được nước sôi, pha một bình trà, cung kính đưa lên, sau đó đàng hoàng đi xuống lầu, không dám ở bên cạnh hầu hạ.
…
“Lúc trước làm cho ngươi chờ ở trong ngự thư phòng.” Hoàng Đế mặt hướng ra lan can, một đôi tay kiên định có lực nắm lan can, trong giọng nói cũng không có ba động.”Là muốn nói cho ngươi, vua có đạo làm vua.”
Phạm Nhàn vẫn trầm mặc.
“Thân là vua của một nước, trẫm… Nhất định phải suy nghĩ xã tắc, nhất định phải suy nghĩ thiên hạ con dân.” Hoàng Đế từ từ nói, hai mắt thẳng tắp nhìn chỗ xa vô cùng, “Hoàng Đế, không phải một việc dễ làm… Mẹ của ngươi năm đó từng từng nói, cho nên có đôi khi trẫm phải bỏ qua một số thứ, thậm chí là một số thứ mình trân trọng, để ngươi ở Đạm Châu mười sáu năm, ngươi không nên oán trẫm.”
Ngày này, Phạm Nhàn đã đợi thật lâu, cũng đã chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng, nhưng đột nhiên nghe thấy lời này, vẫn ngăn không được một đạo lạnh lẽo dọc theo cổ hướng đỉnh đầu ập tới, làm cho hắn không biết nên nói gì, trầm mặc sau một hồi lâu, hắn bỗng nhiên khẽ cắn môi dưới, thanh thanh đáp: “Thần… Không biết lời ấy của Bệ Hạ có ý gì.”
Phạm Nhàn phản ứng tựa như Hoàng Đế đã đoán trước, hắn tự giễu cười, cũng không quay đầu lại, giọng nói càng thêm nhu hòa: “Bao gồm mấy cái huynh đệ của ngươi, thiên hạ vạn dân, cho dù đối với trẫm có ý oán hận, chỉ sợ cũng không ai dám nói trước mặt trẫm… An Chi, ngươi quả nhiên có mấy phần phong cách của mẹ ngươi.”
Phạm Nhàn mạnh mẽ thẳng cổ, quật cường không nói một lời.
“Không giải thích được trẫm lời ấy ý gì?” Hoàng Đế xoay người lại, áo màu vàng nhạt ở cạnh lan can lộ ra vẻ phá lệ thanh quý, hắn chậm rãi nói: “Ý của trẫm là, ngươi là… Con trai ruột của trẫm.”
…
Phạm Nhàn trầm mặc, hồi lâu sau bỗng nhiên nở nụ cười, bật cười, tức cười, trong nụ cười có bi phẫn khó nói thành lời, hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt, trong đó nhất thời có chút ngơ ngẩn, hẳn là đã quên lúc trước, bắt đầu từ lúc vào cung, mình vẫn biểu diễn theo như trong kế hoạch, vẫn là đã hoàn toàn thay vào nhân vật con tư sanh của Hoàng Đế, hẳn là khó có thể xuất diễn!
Hắn hướng về phía Hoàng Đế thật sâu một vái, nhưng vẫn không chịu nói cái gì.
Hoàng Đế trong lòng thở dài, hoàn toàn bị cảm xúc Phạm Nhàn biểu hiện ra lừa gạt, âm trầm nói: “Kinh đô lời đồn, trẫm vốn cũng không thừa nhận, nhưng trẫm cuối cùng muốn thừa nhận, bởi vì An Chi ngươi cuối cùng… Là máu thịt của trẫm.”
Hoàng Đế đến gần hắn, nhìn lên nam tử trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt sở hữu thần sắc kiên nghị cùng bướng bỉnh, trên mặt vẻ thương tiếc vừa hiện tức ẩn, không có yêu cầu Phạm Nhàn nhất định phải trả lời cái gì, mà phối hợp nói: “Tháng sau ngươi sẽ mười tám.”
Phạm Nhàn bỗng nhiên ngẩng đầu, muốn nói lại thôi, một hồi lâu sau mới nhàn nhạt nói: “Thần… Không biết mình là sinh ngày nào.”
Những lời này rơi vào trong lòng Hoàng Đế, để cho nhất đại đế vương luôn luôn tâm tư lạnh như băng này cuối cùng cũng sinh ra cảm giác thua thiệt hắn, hắn châm chước một chút rồi chậm rãi nói: “Mười tám tháng giêng.”
Phạm Nhàn hơi sững sờ, chợt cười khổ thở dài nói: “Đợi đến mười tám, mới biết chính mình sống được mười tám.”
Hoàng Đế ôn hòa cười một tiếng, càng xem đứa nhỏ trước mặt càng thích, trong vô thức nói: “Ở nơi hương dã có thể đem ngươi dạy thành loại hài tử hiểu chuyện như vậy, nghĩ đến ở Đạm Châu, mụ mụ nhất định tương đối cực khổ, đợi tìm một ngày, trẫm cũng đi Đạm Châu xem lão nhân gia một chút… An Chi, lão nhân gia thân thể gần nhất như thế nào?”
Phạm Nhàn cúi đầu trầm mặc chút ít, không biết suy nghĩ cái gì, rốt cục đã mở miệng: “Nãi nãi thân thể vô cùng tốt, thần… ta thường xuyên cùng Đạm Châu thư từ.”
“A.” Hoàng Đế nghe hắn rốt cục không hề tự xưng thần tử nữa, trong lòng ấm áp, an ủi cười một tiếng, bắt đầu cực kỳ nhu hòa hỏi thăm cuộc sống khi còn bé của Phạm Nhàn.
Nói chuyện với nhau có cái cớ, Phạm Nhàn tựa như cũng thích ứng ” quan hệ quân thần” hoàn toàn mới, bắt đầu đối với vị thiên hạ chí tôn trước mặt giảng thuật cuộc sống của chính mình khi còn bé.
…
Mời mọi người đọc chậm đoạn văn phía dưới.
Phạm Nhàn là con của Hoàng Đế, mới đầu Hoàng Đế không biết Phạm Nhàn biết chuyện Phạm Nhàn là con của Hoàng Đế, hôm nay Hoàng Đế biết Phạm Nhàn đã đoán được Phạm Nhàn là con của Hoàng Đế. Mới đầu Phạm Nhàn muốn để cho Hoàng Đế không biết mình biết, hôm nay hắn muốn để cho Hoàng Đế đoán được chính mình vừa biết nhưng không muốn biết. Cho nên Hoàng Đế không biết Phạm Nhàn, Phạm Nhàn biết Hoàng Đế. Hoàng Đế coi Phạm Nhàn là con, Phạm Nhàn không coi chính mình là con của hắn.
Đây là một vấn đề tâm tư, đây cũng là một cái vấn đề về tâm lý. Từ bước bước đầu tiên bước vào cửa cung, Phạm Nhàn đã lợi dụng điểm này, từng bước thối lui, cũng là từng bước tiến công.
Trên lầu rốt cục yên tĩnh lại, một đôi “phụ tử” đều mang ý xấu cách án kỷ mà ngồi, uống trà tán gẫu, mặc dù Phạm Nhàn vẫn không mở miệng, nhưng sắc mặt đã bình thản xuống, cùng Hoàng Đế đối thoại cũng không chỉ là câu chuyện quân thần, có thể nói chuyện phiếm ngoài cung, chuyện ở Đạm Châu, chuyện nhà các loại.
Cho nên, Hoàng Đế bắt đầu say mê trong loại không khí này, mà nó, chính là thứ Phạm Nhàn cần có.