Dứt lời, bốn vị Tu Luyện Giả cũng đi từ trong quầy ra, khẽ mỉm cười với mọi người rồi dẫn mọi người rời đi. Mọi người thi lễ một cái thật sâu với HạTrường Thanh, xoay người cùng nhau rời đi.
Sau khi ra khỏi đại điện, mọi người mỗi người một ngả, trong đảo Thiên Âm lớn như vậy, khoảng cách này cực xa.
Mộ Chỉ Ly đi theo phía sau sư thúc, một đường đi về phía Bách thảo viên.
“Mộ Chỉ Ly, tại sao ngươi muốn gia nhập Bách thảo viên?” Trình Hữu Minh chậm rãi lên tiếng hỏi, trên gương mặt thanh tú hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, thoạt nhìn rất là thư thái.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly đáp: “Trình sư tổ, không nói gạt ngươi, ta không có thiên phú gì với ba loại còn lại, đi hẳn là cũng không thu được thứ gì tốt, chẳng bằng Bách thảo viên. Trồng dược liệu, ta còn biết chút.”
Căn cứ cuộc trò chuyện với Trình Hữu Minh trước đó, Mộ Chỉ Ly cũng đã biết trong Thiên Âm môn không gọi sư huynh sư đệ. Nếu như năng lực đối phương mạnh hơn mình một cấp, liền gọi sư thúc, mạnh hơn hai cấp liền trở thành sư tổ, cứ thế mà suy.
Nếu là đổi lại là năng lực của Mộ Chỉ Ly trước kia, hẳn gọi Trình Hữu Minh là sư thúc, nhưng bởi vì năng lực còn chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ đành phải gọi hắn là sư tổ, thực làm cho người ta bất đắc dĩ. Dĩ nhiên, một khi thực lực của nàng vượt qua Trình Hữu Minh, Trình Hữu Minh lại gọi nàng là sư thúc. Đây coi như là phân chia thực lực của Thiên Âm môn đi.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói, Trình Hữu Minh cười một tiếng, nói: “Ngươi thật đúng là rất thành thực, thật ra thì không ít người đều nghĩ như vậy. Trong Bách thảo viên tuyệt đại đa số cũng là nữ tử, số lượng nam tử cực ít, ta là tương đối đặc thù.”
“Thì ra là như vậy, vậy vì sao Trình sư tổ muốn đến Bách thảo viên này?” Mộ Chỉ Ly không khỏi hỏi, lúc trước nàng cũng dự đoán trong Bách thảo viên, số lượng nữ Tu Luyện Giả rất nhiều, dù sao việc vụn vặt mà cần chú ý thường xuyên như trồng thảo dược vậy, cũng chỉ có nữ tu luyện giả mới tỉ mỉ và kiên nhẫn như vậy.
“Ban đầu ta cũng không phải là của Bách Thảo Viên, mà là từ Vạn đan các điều tạm tới. Nhưng sau một thời gian, người của Vạn đan các hẳn là quên mất ta, không có ai triệu tập ta trở về, ta cũng chỉ có thể cứ ở lại Bách thảo viên thôi.” Nét mặt Trình Hữu Minh hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, sao nàng cũng không nghĩ tới nguyên nhân Trình Hữu Minh ở đây thế mà sẽ là như vậy. Vạn đan các thực sự quá đáng rồi, lại bỏ lại hắn ở đây.
Nhìn dáng vẻ khó hiểu của Mộ Chỉ Ly, Trình Hữu Minh giải thích: “Quan hệ của Bách thảo viên và Vạn đan các cực kỳ thân thiết, bởi vì giữa hai nơi có quan hệ hợp tác. Một khi Bách thảo viên không đủ người, sẽ điều động người từ Vạn đan các. Mà người có thể tùy ý thuyên chuyển, địa vị ở Vạn đan các sẽ không cao, bị người quên mất cũng là bình thường. Ví dụ như thế cũng không phải là chỉ có một mình ta, hôm nay ta cũng đã quen rồi, ở đâu chẳng phải là giống nhau?”
Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Trình Hữu Minh kia, Mộ Chỉ Ly há miệng cũng là không biết nên nói cái gì cho phải. Ít nhất ở trong Thiên Âm môn của nàng còn chưa từng xảy ra tình huống như thế, nhưng mà ở đây rộng lớn như vậy, số lượng tu luyện giả càng không ít, bị quên mất cũng đành vậy.
Xem ra, đệ nhất môn phái này cũng không ngăn nắp như người ngoài nhìn thấy. Dọc đường đi, Trình Hữu Minh nói với Mộ Chỉ Ly không ít chuyện về Thiên Âm môn, khiến cho Mộ Chỉ Ly hiểu rõ hơn về Thiên Âm môn.
Đệ tử của Thiên Âm môn ở bên ngoài đều rất được người tôn sùng, dù sao còn có danh tiếng đệ nhất môn phái chính đạo nằm ở đó. Người bình thường không nhìn mặt tăng cũng xem mặt phật, cũng sẽ tiếp đại long trọng bọn họ. Rất nhiều Tu Luyện Giả căn bản không hề có chút địa vị nào ở trong Thiên Âm môn, ở bên ngoài cũng có thể sống cực kỳ thoải mái.
Cũng chính vì vậy, rất nhiều Tu Luyện Giả đều hy vọng có thể đi ra ngoài, chỉ riêng hưởng thụ sự hâm mộ của các Tu Luyện Giả khác cũng là cảm giác cực kỳ không tệ. Nhưng mà, Tu Luyện Giả vừa tới, trên căn bản là không thể nào đi ra ngoài, trừ phi sau này địa vị được nhấc lên hoặc là bị đuổi đi…
Mộ Chỉ Ly thế mới biết, trong Thiên Âm môn khổng lồ này, thật là không hề tồn tại tình cảm. Tất cả mọi người đều đến phấn đấu vì năng lực và địa vị của mình, về phần hữu tình gì đó, trong mắt bọn họ căn bản không là gì cả.
Trong lúc hai người một đường nói chuyện với nhau, rốt cục thành công tới Bách thảo viên. Khi trong tầm mắt của Mộ Chỉ Ly còn chưa xuất hiện Bách Thảo Viên, nàng đã ngửi thấy mùi thuốc nống nặc lan tỏa trong không khí, khóe miệng bất giác cong lên thành nụ cười.
Nụ cười này của Mộ Chỉ Ly, muôn vàn lần tao nhã. Trình Hữu Minh bên cạnh thấy vậy không khỏi ngẩn ra. Mặc dù trong Bách Thảo Viên đều là nữ tử, nhưng bề ngoài đẹp như Mộ Chỉ Ly cũng là hiếm thấy, ngay cả hắn cũng không khỏi nhìn đến ngây dại.
Mộ Chỉ Ly chuyển mắt, nhìn Trình Hữu Minh đờ người ra, không khỏi thu lại ý cười trên mặt, khôi phục thái độ bình thường.
Chú ý tới vẻ mặt Mộ Chỉ Ly biến đổi, Trình Hữu Minh lập tức kịp phản ứng, tươi cười xen lẫn chút lúng túng, cũng không nói gì nữa. Mình lúc trước thật sự quá thất lễ.
Rốt cục, khi mùi thuốc kia cực kỳ nồng nặc, Trình Hữu Minh mới dừng phi hành, nói với Mộ Chỉ Ly: “Lúc tiến vào bên trong vườn không thể phi hành nữa, nếu không sẽ bị xử phạt. Không riêng gì Bách thảo viên, những chỗ khác cũng giống như vậy, sau này ngươi nên chú ý chút ít.”
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly đáp: “Ta hiểu, đa tạ Trình sư tổ nhắc nhở, ta chắc chắn nhớ được.”
Dưới sự hướng dẫn của Trình Hữu Minh, Mộ Chỉ Ly đi vào bên trong Bách Thảo Viên. Đi thẳng đến tòa nhà trước nhất của Bách Thảo Viên, lúc này mới ngừng lại. Một nữ tử yêu kiều mặc trắng nhạt nhìn thấy Trình Hữu Minh, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên ý cười nồng đậm, vội vàng đi tới.
“Trình sư thúc, ngươi đã đến rồi.” Đồng Mẫn Nhi mừng rỡ nói, dáng vẻ vui sướng như bươm bướm bay lượn.
Nhìn Đồng Mẫn Nhi, trên gương mặt Trình Hữu Minh cũng lộ ra ý cười nhợt nhạt, nhu hòa nói: “Mẫn Nhi, đây là đệ tử mới tới hôm nay, ngươi sắp xếp ổn thỏa cho nàng chớ để nàng ấy quá mệt mỏi.”
Nghe Trình Hữu Minh nói, tầm mắt của Đồng Mẫn Nhi mới chuyển tới Mộ Chỉ Ly, lập tức, vẻ mặt cứng đờ, nhưng ngay sau đó cười đáp: “Ta biết rồi, Trình sư thúc.”
Trình Hữu Minh nhìn Mộ Chỉ Ly một cái, nói: “Vậy ta còn phải trở về, ngươi có cái gì không hiểu thì hỏi Mẫn Nhi đi, các chuyện đệ tử bình thường trong Bách Thảo Viên đều do nàng ấy chịu trách nhiệm. Ta liền đi trước.”
Mộ Chỉ Ly gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt, nói: “Được, đa tạ Trình sư tổ.” Trình Hữu Minh cũng là một người không tệ, ít nhất không gây khó khăn cho nàng, cho nên ấn tượng của nàng đối với Trình Hữu Minh có chút không tệ.
Đợi sau khi Trình Hữu Minh rời đi, lúc này Đồng Mẫn Nhi mới nhìn về phía Mộ Chỉ Ly. Sắc mặt so với lúc trước, biến đổi không nhỏ. Trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ âm trầm, trong giọng nói thêm phần không kiên nhẫn, “Ngươi đi theo ta.”
Dứt lời, Đồng Mẫn Nhi cũng không nhìn Mộ Chỉ Ly, mà xoay người đi ra ngoài. Mộ Chỉ Ly theo sát đi, nàng vừa tới Thiên Âm môn, trước không nói không hiểu gì cả, hơn nữa sau lưng cũng không có chỗ dựa.
Đồng Mẫn Nhi chính là chấp sự của Bách Thảo Viên, đắc tội nàng ta thì cuối cùng chịu khổ nhất định là mình. Tuy nói nàng luôn luôn ngông nghênh, nhưng kẻ thức thời mới là người tài giỏi nàng vẫn hiểu. Bởi vì cái gọi là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, giờ phút này nàng chỉ có thể bảo vệ mình, đợi tương lai phát triển, tất cả sẽ biến đổi theo.
Đi theo phía sau Đồng Mẫn Nhi, dọc đường đi qua rất nhiều chỗ ở, song chỗ bọn họ đi tới càng ngày càng vắng vẻ, mãi cho đến chỗ sâu nhất.
Đồng Mẫn Nhi chỉ vào tứ hợp viện trước mắt, nói: “Sau này ngươi ở nơi này, ở cùng ngươi còn có ba nữ tử. Sau này liền chịu trách nhiệm trồng mảnh dược diền phía trước này, còn gì không biết, thì đi hỏi Tu Luyện Giả ở cùng ngươi, hạt giống thì ngày mai đến chỗ ta lấy.
Trong ngày thường, không được chạy loạn trong Bách Thảo Viên, một khi phát hiện, chắc chắn sẽ phải chịu trừng phạt, ngươi hiểu chứ?”
Mộ Chỉ Ly gật đầu, nói: “Đa tạ Đồng sư thúc chỉ điểm, ta hiểu được.”
Nghe Mộ Chỉ Ly nói, Đồng Mẫn Nhi nhìn Mộ Chỉ Ly một cái thật sâu, tức thời không nói lời nào xoay người rời đi. Mộ Chỉ Ly này thoạt nhìn hơi khác lạ giống như mình nghĩ, nhưng mà vậy thì như thế nào?
Mộ Chỉ Ly đẩy mở tứ hợp viện ra, phán đoán ba gian có người ở rồi, liền đi vào một gian phòng trống còn lại. Bên trong nhà đồ nên có gần như đều có, đối với nàng thật cũng không có cái gì không thích hợp. Tùy ý thu dọn một phen, liền yên ổn ở chỗ này.
Sau khi Mộ Chỉ Ly quét dọn bên trong nhà một lần, liền nghe được ngoài cửa vang lên tiếng động. Nàng không khỏi đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn ba người trước mắt nói: “Ra mắt các vị sư thúc, ta là Mộ Chỉ Ly hôm nay mới tới.”
Năng lực của ba người trước mắt đều mạnh hơn nàng, cảnh này khiến nàng có chút bất đắc dĩ, thật sự không có cách nào, ai bảo năng lực của nàng kém đây.
Ba người hiển nhiên không nghĩ tới lại đột nhiên thêm một nữ tử, sau khi hơi ngẩn ra cũng kịp phản ứng lại. Nét mặt Quý Ngọc Thiến hiện lên vẻ kinh ngạc, hỏi: “Mộ Chỉ Ly? Ngươi là đệ tử mới tới?”
Mộ Chỉ Ly gật đầu, thản nhiên nói: “Hôm nay ta vừa tới, mong rằng ba vị sư thúc chỉ điểm nhiều hơn.”
Ba người liếc nhau một cái, Kiều Phương Kỳ nói: “đệ tử mới tới sao lại tới nơi này? Là ai dẫn ngươi tới?”
Nhìn dáng vẻ khó tin của mấy người, Mộ Chỉ Ly cũng có chút nghi ngờ, “Là Đồng sư thúc dẫn ta tới.” Chẳng lẽ nơi này không phải là nơi nàng nên tới?
Quý Ngọc Thiến thở dài, hỏi: “Có phải là Trình sư thúc đặc biệt quan tâm ngươi không?” Nhìn dáng vẻ nghi ngờ của Mộ Chỉ Ly, sợ là không biết chuyện gì.
“Trình sư tổ cũng không có đặc biệt quan tâm ta, chẳng lẽ chuyện này liên quan tới Trình sư tổ?” Mộ Chỉ Ly hỏi, nàng có thể cảm được Đồng Mẫn Nhi có địch ý với nàng, thật không nghĩ đến vì vậy nàng lại đối phó mình, điều này thật sự là. . . . . .
Kiều Phương Kỳ bất đắc dĩ nói: “Ngươi thật không may, vừa tới liền bị Đồng sư thúc đối xử như vậy, về sau muốn ra mặt ở Bách thảo viên sợ là khó khăn.” Đều là nữ tử, nàng nhìn thấy khuôn mặt của Mộ Chỉ Ly cũng không khỏi kinh ngạc, Trình Hữu Minh lại có tiếng là người tốt, khẳng định rất quan tâm nàng. Với tính cách hẹp hòi của Đồng Mẫn Nhi kia, làm sao có thể bỏ qua cho Mộ Chỉ Ly.
Trong lúc mấy người nói chuyện, Hoa Trác Phỉ nãy giờ không nói chuyện thì lạnh nhạt đi vào trong nhà, không hề hứng thú với chuyện của Mộ Chỉ Ly, ánh mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly thậm chí mang theo một tia khinh miệt.
Khách quan mà nói, Kiều Phương Kỳ và Quý Ngọc Thiến đều có chút không tệ, giảng giải rất nhiều chuyện của Bách thảo viên cho Mộ Chỉ Ly. Khi Mộ Chỉ Ly lần nữa trở lại bên trong nhà, đã hiểu không ít tình hình của Bách thảo viên.
Ba người Kiều Phương Kỳ đều từng mắc sai lầm, mới bị đuổi tới nơi hẻo lánh nhất này. Bình thường phải làm nhiều việc hơn người khác không ít, nhưng tài nguyên tu luyện ít hơn người khác. Ở đây, gần như ngoại trừ ba người các nàng thì không có ai khác tới, có thể nói là nơi hẻo lánh nhất Thiên Âm môn.
Trên căn bản, đã tới đây, muốn ra mặt là không thể rồi. Trừ khi may mắn, được người khen ngợi, nhưng mà cơ hội này thực sự rất ít. Các nàng đều đã vứt bỏ hy vọng này, nhưng dù thế nào, nơi này là Thiên Âm môn đệ nhất môn phái, nếu rời khỏi đây, cảnh ngộ của bọn họ ở bên ngoài nhất định còn kém hơn, cho nên chỉ có thể cứ ở lại đây.
Chuyện Đồng Mẫn Nhi thích Trình Hữu Minh gần như tất cả mọi người ở Bách Thảo Viên đều biết, mặc dù tính tình Trình Hữu Minh, bề ngoài cũng rất tốt, nhưng rất ít nữ tử trong Bách Thảo Viên dám tiếp cận hắn, cũng đều là bởi vì Đồng Mẫn Nhi.