Lần này ngay cả Lâm Uyển Nhi cũng nhíu mày, nói: “Không phải nói không gặp bất cứ ai sao?”
…
…
Khách này không gặp không được, Phạm Nhàn khuôn mặt cười khổ nhìn Đại hoàng tử không mời tự đến, nói: “Trong hoàng cung thoải mái hơn nhiều, Đại Điện hạ không đi Mai Viên gặp, làm sao hôm nay lại tới?”
Lâm Uyển Nhi cũng bĩu môi trách: “Đại ca, hiện tại người tới phủ rất đông, sao ngươi còn tới góp vui?”
Đại hoàng tử không làm sao được nhìn nàng, muội muội này là mình từ nhỏ nhìn đến lớn, lúc này mới gả một năm, tâm tư cũng đều theo chồng rồi: “Làm gì bênh chồng đến mức như vậy.” Huynh muội hai người lại đấu mấy câu, Đại hoàng tử bất đắc dĩ thất bại, đành dùng chiêu di hoa tiếp ngọc, trầm giọng nói: “Đại công chúa cũng đi theo ta rồi, lúc này đang nói chuyện cùng Phạm phu nhân, Thần muội muội, ngươi đi xem một chút sao.”
Đại công chúa trong miệng hắn tự nhiên là nữ tử ngàn dặm xa xôi từ Bắc Tề tới kết hôn. Phạm Nhàn hơi ngây ra, cũng không nghĩ tới một đôi nam nữ này trước hôn nhân đã bồi dưỡng được tình cảm như vậy, hơn nữa trong cung cũng tùy ý để bọn họ ra vào, lại nghĩ tới mình trên đường về cùng vị Đại công chúa kia mấy lần nói chuyện, không khỏi giật mình.
Lâm Uyển Nhi cùng Phạm Nhược Nhược đối với vị kia chỉ nghe danh, không thấy kỳ nhân dị quốc công chúa cũng là vô cùng tò mò, cộng thêm biết Đại Điện hạ nhất định có điều gì nói riêng với Phạm Nhàn, liền đứng dậy rời đi.
Trong thư phòng yên tĩnh lại. Phạm Nhàn khẽ nâng tay phải, ý bảo đối phương dùng trà, nhẹ nói: “Chúc mừng Đại Điện hạ.”
Chúc mừng tự nhiên là đối phương nhận chức đại thống lĩnh cấm quân. Đại hoàng tử hai hàng lông mày nhíu vào, sau đó chợt buông lỏng, thản nhiên nói: “Vì sao lại chúc mừng? Bổn vương ban đầu chính là Chinh Tây Đại Tướng quân.”
Phạm Nhàn cười: “Tuy nói là khác biệt, nhưng mà trụ cột trong cấm quân, cùng biên thùy âm sơn, làm sao có thể giống nhau?”
Đại hoàng tử nhìn hắn một cái, không biết nói lời này của hắn có ẩn ý khác không, một lát sau nói: “Bổn vương… Không muốn làm thống lĩnh cấm quân, thà rằng đi phía bắc đem Yến Tiểu Ất đổi ca còn hơn.”
Phạm Nhàn lắc đầu, nghĩ thầm Bệ Hạ đem Yến Tiểu Ất điều động rất xa, đem Diệp gia chèn ép, phòng không phải là bà điên ở Tín Dương sao, ngươi đi phía bắc, Yến Tiểu Ất dĩ nhiên cao hứng, nhưng Bệ Hạ sẽ phi thường khó chịu.
“Đừng nói với ta, Đại Điện hạ hôm nay tới gặp người bệnh này, chính là vì mình nhậm chức không như ý nhé.” Hắn nhẹ giọng cười nói: “Ta có thể làm một người lắng nghe tận tâm.”
“Không chỉ là người nghe.” Đại hoàng tử quan sát ánh mắt của hắn”Ta muốn nhờ ngươi giúp.”
Tự xưng ta, không phải là bổn vương.
Phạm Nhàn chú ý tới sự thay đổi này, trong lòng bắt đầu hơi cảm thấy khẩn trương, xem ra vị Đại hoàng tử có huyết thống Đông Di này rất chân thành… mời chính mình hỗ trợ.
Trời ạ!
Hắn dưới đáy lòng u oán thở dài một tiếng, nhìn Đại hoàng tử nói: “Điện hạ, thống lĩnh cấm quân quan trọng cỡ nào, Bệ Hạ tín nhiệm sự trung thành của ngài, mới có sắp đặt như thế. Phạm Nhàn thân là thần tử, sao có thể trái lời được?”
Đại hoàng tử lắc đầu: “Phạm Nhàn, thực không dám đấu diếm, ban đầu lúc hồi kinh, ta đối với ngươi hơi xem thường. Lúc ở phía tây, đã nghe thấy kinh đô xuất hiện thi tiên, nhưng ta là võ tướng, chưa bao giờ tin tưởng những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, đối với thiên hạ lê dân, trên triều đình có thể trợ giúp thế nào…”
Hắn tiếp theo lại nói: “Bất quá về kinh mấy tháng, xem ngươi làm việc ngoan lệ nhưng không mất ôn thuần, trong bố cục phức tạp lại hiển lộ tài năng. Không nói đến ngươi làm lão Nhị vô cùng khó chịu, chỉ nói chuyện Huyền Không miếu, đã để cho quan cảm của ta đối với ngươi thay đổi rất nhiều…mà ở trong hoàng cung, ngươi còn có thể chữa khỏi cho chính bản thân mình.” Vị hoàng tử sắc mặt hơi đen này nghiêm nghị nói: “Hôm nay ta thật sự không nghĩ tới, trên thế giới này còn có chuyện gì có thể gây khó khăn cho ngươi. Cho nên chuyện này, ngươi nhất định phải giúp ta.”
Đối mặt với vô số lời thổi phồng, Phạm Nhàn trầm mặc, Trần Bình Bình từng nói, Đại hoàng tử trước mặt cùng người khác bất đồng, từ nhỏ đã cố ý xa cách cung đình, muốn cách cái ghế kia càng xa càng tốt, hôm nay Bệ Hạ lão quỷ giết người không đao kia muốn đem hắn kéo vào trong vũng nước này, cũng khó trách hắn tức giận muốn phản kháng.
Mà thế lực của Đại hoàng tử phần nhiều ở quân đội, phía trên triều đình quả thật không có nhân tài nào, chỉ là đối phương tìm tới chính mình, thật sự là có chút ngoài dự tính.
Mặc dù Phạm Nhàn quả thật rất thích nhìn thấy ở trong chút ít “huynh đệ” này, có thể có một người giữ vững hoài bão cùng trong sáng, cũng rất đồng tình cảnh ngộ của đối phương hôm nay, nhưng hắn vẫn rất kiên quyết lắc đầu: “Điện hạ, phi bất cảm, phi bất vi, thực không thể vậy. Phạm Nhàn dù sao chẳng qua là thần tử, Giám Sát Viện không thể nào vọng nghị triều chánh.”
Đại hoàng tử thở dài, hắn hôm nay tới vốn có chút ít mạo muội thậm chí là mạo hiểm, chẳng qua là nhìn quanh trong kinh, trừ Phạm Nhàn, hắn có thể đi tìm ai đây? Chẳng lẽ nói, chính mình lại phải đi Trần Viên lần nữa sao?
“Bệ Hạ tâm ý đã quyết, không ai thay đổi được, ta xem Điện hạ cũng không cần đi Trần Viên một chuyến. Bất quá ta có chút ngạc nhiên. Điện hạ hôm nay… Là hạ quyết định như thế nào? Ở trong mắt ngài, ta hẳn là cũng không phải là vị lương nhân chi thần giúp mọi người làm điều tốt.” Phạm Nhàn tựa như có thể đoán được hắn suy nghĩ cái gì.
Đại hoàng tử chậm chạp uống trà trong chén, nói: “Phạm Nhàn, ngươi giấu diếm được người khác, nhưng không giấu diếm được ta, không nên quên, lúc ấy ta cũng ở Huyền Không miếu… Chỉ bằng chuyện ngươi cứu tiểu đệ, sau đó mới cứu phụ hoàng, ta cũng biết ngươi là một người đáng giá tín nhiệm.”
Phạm Nhàn mặc nhiên, không nghĩ tới nhân sinh quan tạo thành trong thế giới kia, lại làm cho Hoàng Đế cùng Đại hoàng tử hai người, đối với mình cũng sinh ra một loại tín nhiệm không giải thích được.
Đại hoàng tử hôm nay, cũng là muốn hướng phương diện Giám Sát Viện biểu đạt một chút thái độ của mình. Đồng thời cũng hy vọng có thể từ Phạm Nhàn nơi này nhận được có chút đề nghị hữu ích, chỉ là nếu đối phương giữ vững trầm mặc, chính mình không nên quá mức mạo thất. Có Uyển nhi ở chính giữa làm cầu nối, tương lai nếu như thế cục trong kinh thật sự có biến, không yêu cầu xa vời Giám Sát Viện phương diện có thể trợ giúp chính mình, nhưng nếu như Phạm Nhàn có thể tiết lộ một chút tin tức hữu dụng, như vậy đủ rồi.
“Nghe nói thái y đã tới quý phủ vài lần?”
Hắn có chút không được tự nhiên chuyển đề tài, quanh năm kiếp sống binh đao để cho hắn đối với quan trường không hiểu rõ.
Phạm Nhàn ở trong lòng cười một tiếng giải thích: “Hắn muốn ta đi Thái Y Viện nhậm chức, bị Bệ Hạ bác bỏ, lại muốn ta đi Thái Y Viện dạy học sinh.”
Vốn là chuyện phiếm, Đại hoàng tử lại thành thật, nói: “Phạm Nhàn, ta cũng cho rằng ngươi nên đi Thái Y Viện, hôm đó ta cũng canh giữ ở ngoài Quảng Tín cung, nhìn chút ít ngự y vẻ mặt thật tình, cũng biết y thuật của ngươi thật sự là rất cao.”
Hắn tò mò hỏi: “Thật ra trong kinh rất nhiều người cũng kỳ quái, làm sao ngươi dám để cho Phạm tiểu thư động thủ trong bụng mình? Các ngự y đã coi ngươi như tiên nhân rồi.”
Phạm Nhàn cười khổ đáp: “Đừng tin bọn họ, mọi người đều biết Phí Giới là sư phụ của ta… Nếu để cho bọn họ từ lúc bốn tuổi, ngày ngày đi đào mộ trộm xác, ngâm mình ở trong nước bẩn mổ bụng thi thể, bọn họ cũng sẽ có bản lãnh giống ta.”
“Thì ra là như vậy, xem ra không phải chuyện gì cũng có thể dùng hai chữ thiên tài để giải thích được.” Đại hoàng tử thở dài một tiếng, tiếp theo khuyên nhủ: “Thái Y Viện dĩ nhiên không quyền cao chức trọng như Giám Sát Viện, nhưng mà hơn được cái thái bình. Thái y chính ý nghĩ cũng vô cùng đơn giản, ngươi một thân y thuật nếu như truyền thụ ra ngoài, không biết có thể cứu bao nhiêu nhân mạng.”
Hắn thật tình nhìn Phạm Nhàn một cái: “Cứu người chuyện này, vốn tốt hơn so với giết người. Hơn nữa ta hàng năm ở trong quân, cũng biết một thầy thuốc tốt, đối với quân dịch bị thương mà nói, ý vị như thế nào.”
“Tại sao phải đi truyền thụ y thuật?”
“Tạo phúc thiên hạ.”
“Thái y đang muốn cũng là ý tứ này?”
“Đúng vậy.”
“Điện hạ thì ra hôm nay kiêm làm thuyết khách cho thái y chính nữa, khó trách lúc trước chuyển đề tài cổ quái như vậy.” Phạm Nhàn ha ha nở nụ cười.
Thấy hắn cười đắc ý, Đại hoàng tử mặt dần dần trầm xuống, nói: “Chẳng lẻ ngươi nghĩ rằng chúng ta nói mê sảng ư?”
Thật ra quả thật đến gần mê sảng rồi, để cho Phạm Nhàn đường đường Giám Sát Viện đề ty không làm, đi làm giáo sư y khoa, ai cũng không thể khuyên những lời như vậy, lại để thái y cùng Đại hoàng tử hai người thẳng thắn này trực tiếp nói ra.
Phạm Nhàn dừng tiếng cười, phát hiện vết thương có chút mơ hồ đau lên, sợ hết hồn, nói: “Không phải là giễu cợt, ngược lại, trong lòng ta quả thật cũng có một phần kính ý đối với thái y chính.”
Muốn giải phẫu ngoại khoa, có thật nhiều vấn đề không thể giải quyết, đầu tiên là thuốc mê, thứ hai là trừ độc, thứ ba là khí giới. Hôm nay trình độ của thế giới này không đủ để giải quyết những chuyện như vậy, Phạm Nhàn thuốc mê dùng là ca la phương, trừ độc dùng là chịu đựng, đây đều là thành lập tại chính mình cường hãn thân thể, nếu như đổi thành dân chúng bình thường, chỉ sợ không phải là bị mê chết, chính là bị bệnh biến chứng mà nhiễm trùng. Về phần vấn đề khí giới, lại càng khó giải quyết, Phạm Nhàn cùng Phí Giới suy nghĩ mấy năm, cuối cùng cũng chỉ là dốc hết lực của Tam Xử, làm được một bộ như vậy.
Nếu như ngay cả cầm máu đều không thể làm được, còn nói gì đén khai đao?
Đem những lý do này thuyết phục đối phương, Đại hoàng tử rốt cuộc hiểu rõ, loại y thuật này là một loại y thuật tương đối hung hãn, là dùng thân thể người bị thương cùng mũi đao chống lại, nếu như Phạm Nhàn không phải là thuở nhỏ tu hành, cũng sẽ không được.
Nghĩ đến quân dịch trong quân tây chinh bị trúng tên, cuối cùng không trị nổi, hắn cuối cùng có chút tiếc nuối, vỗ đùi thở dài nói: “Cũng chưa có biện pháp tốt hơn ư?”
Không biết sao, Phạm Nhàn trong đầu hiện ra muội muội đôi tay ổn định phi thường kia, an ủi: “Có chút trụ cột, quá vài ngày ta để cho Nhược Nhược đi Thái Y Viện cùng các ngự y tham khảo lẫn nhau một chút.”
Đại hoàng tử gật đầu, lại nói: “Lúc trước, ngươi tựa như đối với bốn chữ tạo phúc thương sinh có chút xem thường.” Đây là nghi ngờ trong lòng hắn, Phạm Nhàn ngoài mặt đương nhiên là vị quyền thần lấy ích lợi làm trọng, nhưng mấy phen bàng quan, Đại hoàng tử cảm thấy hoài bão của đối phương hẳn không chỉ như thế mới phải.
Phạm Nhàn an tĩnh một trận, sau đó nhẹ nói: “Tạo phúc thương sinh có rất nhiều biện pháp, cũng không cần thiết cứu tánh mạng người mới phải.”
Đại hoàng tử có chút không hiểu.
“Tỷ như Điện hạ ngài, ngài ở phía tây mấy năm, cùng Hồ nhân giao chiến, giết người vô số.” Hắn cười dài nói: “Tuy nhiên đó là việc ngăn trở Tây Hồ xâm lấn, chẳng lẽ không coi là tạo phúc thương sinh ư?”
Đây là một cái nịnh bợ, cho dù Đại hoàng tử trầm ổn thế nào cũng khó tránh được.
“Lại tỷ như ta, mặc dù thế nhân cũng cho là Giám Sát Viện chỉ là cơ cấu mật thám âm trầm kinh khủng, nhưng nếu như ta có thể khiến nó ở trong tay ta phát huy tác dụng, tận lực đi con đường chính xác, để cho Khánh triều thiên hạ không gì phá nổi, thiên hạ lê dân có thể an cư lạc nghiệp… Điều này chẳng lẽ không tính là tạo phúc thương sinh ư?”
“Mục đích có lẽ là nhất trí, nhưng phương pháp có thể có thật nhiều loại.” Phạm Nhàn càng nói càng hăng say, cực kỳ giống lão sư dạy văn kiếp trước của mình, mi phi sắc vũ đem chuyện Lỗ Tấn năm đó khí y từ văn nói một lần, đương nhiên là giả danh sách cổ của Trang Mặc Hàn ghi chép lại.
Đại hoàng tử kinh ngạc: “Cứu thân thể quốc dân, không bằng cứu tinh thần quốc dân?” Hắn vỗ đùi nói: “Nhưng Khánh quốc ta hôm nay cũng không phải là bộ dáng yếu đuối như đất nước trong câu chuyện này, cần gì lấy văn tự giáo hóa?”
Lời này là thật, Khánh quốc dân phong tinh khiết mang theo một cỗ mùi vị thanh tân hướng về phía trước, cùng Thanh Mạt dân sơ để cho Lỗ Phu Tử tức giận khác nhau rất lớn.
Phạm Nhàn cười, nói: “Cho nên… Ta không ngừng bỏ y, ngay cả văn cũng tính toán bỏ đi… Ta đây được gọi là gì? Khí y tham chính? Khí bút tòng quân?”
Đại hoàng tử vẫn không ủng hộ quan điểm của hắn: “Ngươi đúng là nhân vật thiên tài, tại sao không đem sở học trong lòng toàn bộ thi triển ra? Nếu như có thể để cho thế giới này biến thành tốt hơn chút ít…”
Phạm Nhàn có chút khó khăn phất tay một cái, nói: “Đại đa số người đều mơ tưởng cải tạo thế giới này, nhưng hiếm có người muốn thay đổi tạo chính mình. Ta cho là, trước đem chính mình cải tạo tốt rồi hãy nói.”
Mấy chục năm trước, từng xuất hiện quá một nữ nhân muốn cải tạo thế giới này, kết quả nàng đã chết, Phạm Nhàn không muốn đi theo vết xe của nàng, hắn tương đối sợ chết, tương đối ích kỷ.
Trong khi nói chuyện, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một trận huyên náo, trong thanh âm lộ ra vui mừng.
Đại hoàng tử nhìn hắn một cái, cười nói: “Xem ra ý chỉ phong thưởng ngươi, rốt cục đã hạ xuống.”
Phạm Nhàn tự giễu cười một tiếng, không nói gì, trong tròng mắt trong suốt ẩn núp chẳng qua là lo lắng đối với thân thể của mình, không hơn, cũng không có giành trước đi lo nỗi lo của thiên hạ.