“Bệ Hạ, ta muốn vào xem một chút.” Phạm Nhược Nhược ổn định lại tinh thần của mình, hướng về phía Hoàng Đế thi lễ một cái.”Nhưng… thái y không để cho ta đi vào.”
“Sao?” Hoàng Đế nhíu mày, “Tại sao?” Hắn chú ý tới bên chân tiểu thư Phạm gia đặt một cái túi bình thường.
Phạm Nhược Nhược cắn môi nói: “Ca ca vẫn chưa tỉnh lại, nhưng hổ vệ đã nói, để cho ta cầm thuốc giải độc của hắn bình thường tới , chắc là hắn trước khi hôn mê trong lòng hiểu rõ, chẳng qua là ngự y không… tin lời của ta.”
Hoàng Đế mặc nhiên đứng trên bậc, ngự y chữa bệnh tự nhiên có trình tự của mình, cự tuyệt thuốc của Phạm Nhược Nhược cũng là bình thường. Nhưng lúc này Hoàng Đế, cùng dĩ vãng trong rất nhiều năm cũng không giống… Tựa như là lần đầu tiên, hắn phát hiện trong mấy đứa con của mình, chỉ có người bên trong kia là có tiền đồ nhất , cũng chỉ có người bên trong, mới không phải vì vị trí của mình mà tính toán…
Trên Huyền Không miếu, ở thời khắc nguy cấp, nếu như Phạm Nhàn lựa chọn không chú ý sinh tử đi đến cứu Hoàng Đế, chỉ sợ Hoàng Đế đa nghi thành tập quán vẫn sẽ đối với Phạm Nhàn có điều đề phòng, bởi vì cử động như vậy, có lẽ đúng là hắn thân là một vị quyền thần —— muốn biểu hiện sự trung thành cho một vị quân chủ quan sát —— mà người làm Hoàng Đế từ trước đến giờ sẽ không tin tưởng có thể thấy được trung thành.
Nhưng vấn đề là… Phạm Nhàn lựa chọn cứu lão Tam trước!
Nếu như tra cứu , Đô Sát Viện thậm chí có thể tra ra chi tiết này, buộc Phạm Nhàn tội đại nghịch bất đạo. Chẳng qua là Hoàng Đế không phải nhân vật tầm thường, hắn từ chi tiết này tự cho là thấy rõ Phạm Nhàn mặt ngoài lòng dạ sâu đậm, vẫn có một trái tim ôn lương nhân thuận … giống như cô gái kia năm đó.
Đáng cười chính là, Phạm Nhàn trong khoảnh khắc đó căn bản không phải nghĩ như vậy, vấn đề là, Hoàng Đế cũng không biết.
Cho nên, Hoàng Đế rất vui mừng.
Ở biết Phạm Nhàn bị trọng thương sắp chết, hắn trái tim rất nhiều năm chưa từng dao động chút nào, rốt cục có một tia rung động, thậm chí bắt đầu hoài nghi chính mình đối với Phạm Nhàn có phải đã chèn ép vô cùng cực đoan, mình hoài nghi, hắn càng đối với Phạm Kiến cảm nhận được một tia ghen tỵ không hề có đạo lý , một tia tức giận không thể công bố ra ngoài ——một người trẻ tuổi ưu tú như thế, tại sao… chỉ có thể là con của ngươi?
Đám con của mình? Lão Đại quá thẳng, lão Nhị quá giả, lão Tam… Quá nhỏ, về phần Thái tử? Hoàng Đế dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm tiểu vương bát đản này chẳng lẻ cho là trẫm không nhìn thấy ngươi cố ý đạp trúng chén rượu kia ư?
Cho nên hắn đem Phạm Nhàn lưu tại trong cung, một mặt là vì mau chóng đem Phạm Nhàn cứu sống, về mặt khác cũng là một trung niên nam nhân trong xương có tâm tình mặt trái nào đó quấy phá. Phạm Kiến cùng hắn thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, có lẽ đối với quá trình trong lòng Bệ Hạ hết sức rõ ràng, cho nên ở dưới tình huống con bị thương nặng, cũng không vào cung, chẳng qua là rất buồn bã lưu tại trong thư phòng Phạm phủ.
Bệ Hạ truyền triệu, thái y chính dẫn một vị ngự y đang nghỉ ngơi đi ra cửa cung, khuôn mặt sầu khổ trả lời: “Bệ Hạ, phía ngoài máu đã ngừng chảy. Nhưng thanh chủy thủ kia đã thương tổn đến nội phủ của Phạm đại nhân.”
Hoàng Đế khẽ nâng cằm, báo cho hắn sự tồn tại của Phạm Nhược Nhược: “Vì sao không để cho Phạm tiểu thư vào?”
Thái y chính cho dù vào lúc này, cũng không quên bảo hộ tinh thần chuyên nghiệp của chính mình, cau mày nói: “Thuốc kia không biết là cái gì thành phần… Thích khách dùng đao có độc, nhưng độc tố cũng chưa được phân tích rõ ràng, cho nên không dám cho uống lung tung, sợ…”
“Sợ cái rắm!” Lúc này Tĩnh Vương gia một mực ngồi ở trên ghế dưới bậc lao lên, ba một tiếng, một bạt tai đánh vào mặt thái y, mắng: “Lão tử cho ngươi hai canh giờ! Ngươi không cứu sống được người, ít nhất cũng phải đem Phạm Nhàn cứu tỉnh! Chỉ cần hắn tỉnh, lấy y thuật của hắn, so với đám lão đầu hỏng bét các ngươi còn đáng tin hơn!”
Thái y bị đánh một cái bạt tai, ngoài đầu óc choáng váng cảm thấy tức giận ra, căn bản không dám nói gì .
Hoàng Đế đang muốn mắng Tĩnh Vương động tác không thích đáng, nhưng nghe mấy câu nói đó, trong lòng vừa động, cảm thấy thật sự rất có đạo lý. Hôm nay Phí Giới không ở trong kinh, nếu nói đến giải độc chữa thương, chỉ sợ vẫn chưa có người nào lợi hại hơn so với Phạm Nhàn, cau mày nói: “Bất kể thế nào, trước tìm cách đem Phạm Nhàn cứu tỉnh đã!”
Lời vừa ra khỏi miệng, Hoàng Đế mới phát hiện, Phạm Nhàn quả nhiên là một người toàn tài, hơn nữa nếu như hắn không phải là lo lắng cho mình cùng các hoàng tử bị trúng khói độc, đem túi thuốc ném vào trên gác, chỉ sợ hắn cho dù bị thích khách kiếm độc sở xâm, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh hiện tại —— lại nghĩ tới Phạm Nhàn rất nhiều ưu điểm, trong lòng hắn không nhịn được thở dài một tiếng, thầm nghĩ, nếu như mẫu thân của đứa nhỏ này… Không phải là nàng, thật là tốt biết bao.
Hắn lắc đầu, cùng đám thái giám đi ngự thư phòng.
Được thánh chỉ của Bệ Hạ, Tĩnh Vương dẫn Phạm Nhược Nhược, đẩy thị vệ cửa cung, căn bản bất kể các ngự y đau khổ can gián, trực tiếp xông đến bên giường.
Uyển nhi hai mắt sưng đỏ, không nói một lời, chẳng qua là nắm tay Phạm Nhàn có chút lạnh như băng, ngơ ngác nhìn mặt Phạm Nhàn sau khi hôn mê tái nhợt, tựa như ngay cả phía sau mình có người nào tới cũng không biết.
Phạm Nhược Nhược nhìn cảnh này, trong lòng thảm thiết, nhưng chợt hóa thành một mảnh kiên định, nàng tin tưởng vị ca ca rất giỏi này của mình, không thể nào đơn giản chết đi như vậy.
“Cứu tỉnh hắn.” Tĩnh Vương gia hôm nay không giống một vị nông dân chuyên trồng hoa, mà như một vị đại tướng sát phạt quyết đoán, híp mắt nói: “Nếu như uống thuốc không có tác dụng, ta sẽ chém một ngón tay của hắn.”
Phạm Nhược Nhược tựa như không nghe được câu này, trực tiếp từ trong túi lấy ra mấy cái hộp lớn nhỏ.
Tĩnh Vương gia nói: “Ngươi biết… nên uống cái gì chứ?” Cũng không phải hắn không cẩn thận, dù sao các ngự y không phải hoàn toàn ngu xuẩn, nói cũng có chút đạo lý, nếu như uống nhầm thuốc, quỷ biết có hậu quả gì, nói không chừng Phạm Nhàn đang hấp hối sẽ chầu trời ngay tức khắc!
Phạm Nhược Nhược gật đầu, rất trấn định từ trong hộp gỗ lấy ra một viên thuốc màu vàng nhạt, thuốc phát ra một mùi vị vô cùng cay độc.
Nàng đem thuốc đưa tới trong tay chị dâu, hai vị cô nương đều là người cực kì thông minh, Lâm Uyển Nhi bàn tay run lên, hỏi cũng không cần hỏi nhiều một câu, trực tiếp đưa đến trong miệng bắt đầu nhanh chóng nhấm nuốt , vừa nhận lấy nước thái giám đưa tới, uống một hớp, để cho thuốc trong miệng mềm ra một chút.
Các ngự y tò mò khẩn trương đứng xem bên cạnh, biết hai vị cô nương gan lớn này chuẩn bị mớm thuốc rồi, chính mình cũng không cách nào ngăn cản, liền có một người vội vàng tiến lên, dùng công cụ bằng gỗ chuyên dụng cạy mở hàm răng Phạm Nhàn.
Lâm Uyển Nhi cúi đầu, đưa tới.
Tĩnh Vương vẫn đứng im quan sát bỗng nhiên duỗi tay qua, ở ngực Phạm Nhàn vỗ một cái, sau đó vuốt xuống dưới.
Sau đó, mọi người bắt đầu khẩn trương chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, Phạm Nhàn lông mi khẽ run run, sau đó mở ra , chẳng qua là ánh mắt có chút vô lực.
…
…
“Phạm đại nhân tỉnh rồi!”
Thái giám đứng trong phòng hô lớn , để phía ngoài đi báo tin cho Hoàng Đế Bệ Hạ, trong điện ngoài điện nhất thời náo nhiệt.
Ý niệm đầu tiên của Phạm Nhàn sau khi bị thương chân chính tỉnh lại là: “Nhất định có rất nhiều người sẽ thất vọng sao.”
Sau đó hắn nhìn bên cạnh mấy khuôn mặt quen thuộc khẩn trương, hưng phấn, còn có chút dư âm buồn bã, nhẹ nhàng nói: “Gối.”
Uyển nhi nắm quả đấm, đôi môi đóng chặt, tựa như khẩn trương nói không ra lời. Cầm gối kê vào gáy của hắn, biết tướng công muốn nhìn thương thế trên ngực, cho nên kê thêm một cái nữa, để cho đầu của hắn có thể cao hơn một chút.
Nhược Nhược đã dời giá cắm nến tới đây, chiếu rọi rõ ràng vết thương của hắn.
Phạm Nhàn nhắm hai mắt, trước hết để cho dược lực cay độc ở trong người dần dần tản ra , tăng lên một chút tinh lực đã khô héo tới cực điểm, sau đó mới chậm rãi mở hai mắt, hướng lồng ngực của mình nhìn lại.
Vết thương không sâu, hơn nữa vị trí có chênh lệch chút ít, nhìn vị trí trên ngực, trên thực tế hẳn là ở ngay trên dạ dày, các ngự y xử trí vết thương bên ngoài vô cùng tốt, Phạm Nhàn cũng không tìm ra chỗ nào sơ xuất .
Nhưng hắn biết trên dạ dày hẳn là bị đâm một lỗ hổng, còn đang chậm rãi chảy máu, chân khí của mình đã hoàn toàn tự do, căn bản không thể nào dựa vào chân khí để trị liệu… Nếu như tùy ý để xuất huyết bên trong tiếp tục, chính mình rằng không chịu được qua tối nay, lấy y học nguyên thủy của thế giới này, đối với việc nội tạng bị thương, thật sự là không có biện pháp gì, cũng không trách được ngự y.
“Lau.” Tinh lực của hắn để cho hắn chỉ có thể phát ra mệnh lệnh rất ngắn gọn.
Phạm Nhược Nhược không cần suy nghĩ, trực tiếp lấy ra vải thô, đem thuốc trên ngực ca ca lau sạch, để cho các ngự y đứng quan sát một trận kinh hô.
Không hề bất ngờ chút nào, vết thương trên ngực lại bắt đầu rỉ máu .
“Châm.” Phạm Nhàn nhẹ nhàng phun ra một chữ, miễn cưỡng có thể động tay, trở tay nắm bàn tay lạnh như băng của thê tử.
Nhược Nhược lấy ra mấy cái châm dài, Phạm Nhàn con ngươi hướng bên cạnh hơi đổi, nhìn Tĩnh Vương gia bên cạnh nói: “Thiên đột, kỳ môn, du phủ, quan nguyên, vào châm hai phần.”
Hạ châm cần chân khí gia trì, mà lúc này bên cạnh… tựa như chỉ có Tĩnh Vương gia có bản lãnh này, Phạm Nhàn sau khi tỉnh lại đoán được rõ ràng, lúc trước một chưởng đưa vào bụng , không biết ẩn chứa hùng hồn chân khí rèn luyện bao năm. Tĩnh vương gia hơi ngây ra, tựa như không nghĩ tới mình cũng muốn làm đại phu, theo lời nhận lấy châm nhỏ, có chút khẩn trương theo thứ tự đâm vào trên huyệt đạo mà Phạm Nhàn chỉ .
Châm nhập vào cơ thể, máu thế bỗng nhiên ngừng chảy, bốn phía ngự y thần sắc nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được.
…
…
“Tam Xử.” Phạm Nhàn uể oải vô lực nói một câu đối với Tĩnh vương gia.
Tĩnh Vương lập tức hiểu , Giám Sát Viện Tam Xử am hiểu nhất là chế độc, mình cùng Bệ Hạ quan tâm quá nên bị loạn, hẳn là đã quên để cho bọn họ vào cung giải độc cho Phạm Nhàn, cho nên vội vàng ra điện, làm cho người ta đi truyền Giám Sát Viện Tam Xử tất cả nhân viên vào cung, cứu bệnh trì người.
Không ngờ người của Tam Xử cũng sớm đã ở ngoài hoàng cung chờ rồi, Tam Xử đầu mục lại càng nhiều lần thỉnh cầu muốn vào cung đi cứu Phạm Nhàn, chẳng qua tối nay trong cung loạn thành một mớ, cấm quân thống lĩnh có mấy người bị Giám Sát Viện truyền đi hỏi chuyện, hẳn là không người nào dám đi xin Bệ Hạ, tự nhiên cũng chưa có ai dám để cho bọn họ vào cung.
Lúc này Tĩnh Vương thay Bệ Hạ truyền chỉ, người của Giám Sát Viện rốt cục thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp vào cửa cung, chạy tới trong Quảng Tín cung. Người của Tam Xử đeo một đống lớn đồ này nọ, đinh đinh đương đương như là kim khí, Phạm Nhàn nằm ở trên giường nghe thanh âm này, kỳ diệu tựa như nghe ngọc luân.
Tam Xử đầu mục là đệ tử của Phí Giới, chính là sư huynh của Phạm Nhàn, ở Giám Sát Viện cùng Phạm Nhàn từ trước đến giờ chung đụng cực kỳ tương đắc, lúc này nhìn sư đệ thê thảm vô cùng nằm ở trên giường, mặt thoáng cái đã âm trầm , hắn đi tới bên cạnh Phạm Nhàn, một ngón tay đặt lên cổ tay của hắn.
Mọi người bao gồm ngự y ở bên trong, cũng khẩn trương nhìn chăm chú vào hắn.
Một lát sau, Tam Xử đầu mục gật đầu, nhìn Phạm Nhàn nói: “Sư đệ uống thuốc đã đúng rồi… Bất quá, độc này là của Đông Di thành nhất mạch , thử một chút thứ trong viện chuẩn bị đi.”
Phạm Nhàn trong lòng khẽ đồng, theo lời uống thuốc, không biết có phải là nhân tố trong lòng hay không, tinh thần nhất thời tốt hơn chút ít.
Thiên hạ nếu nói ba đại tông sư dùng độc, Phí Giới là một, Tiếu Ân là hai, còn có một vị lại là quái nhân của Đông Di thành, trong ba người này, Phí Giới kiến thức rộng nhất, bản lãnh không thể nghi ngờ mạnh nhất, nhưng mà tông sư dùng độc, lựa chọn chọn tài liệu và chế độc bố trí độc phong cách đều có bất đồng mãnh liệt, như Tiếu Ân thiên về động vật cùng tuyến thể phân bố, Phí Giới thiên về thực vật, chuyện này cũng ảnh hưởng tới Phạm Nhàn. Mà độc trên chủy thủ của thích khách kia, lại là Đông Di thành khoáng độc, hai phái phong cách không thông, muốn giải độc, hết sức phiền toái, trong viện làm sao có thể có sẵn thuốc giải độc?
Cho nên Phạm Nhàn rõ ràng, thuốc này nhất định là có người mượn danh nghĩa của sư huynh để đưa vào trong cung giải độc cho mình, chẳng qua là sư huynh hàng năm say mê nghiên cứu độc dược học, do đó đầu óc cũng không nhanh nhạy, rất rõ ràng không nghĩ tới điểm này.
Độc tố dần tan, còn dư lại trong cơ thể là thương thế tạng phủ. Nhìn bản lĩnh giải độc của Giám Sát Viện, các ngự y rốt cục có chút bội phục rồi, nhưng vẫn thật tò mò, vị Phạm đề ty này cùng Tam Xử chuẩn bị xử lý thế vết thương trong cơ thể thế nào.
“Sư đệ, bộ công cụ trước kia ngươi để trong viện, ta cũng mang đến, dùng như thế nào?” Tam Xử đầu mục tựa như cũng không rõ ràng lắm chức năng của những thứ đó.
Phạm Nhàn nhìn vết thương trên ngực, thở hổn hển nói: “Ta cần một người gan lớn… Còn cần một người tay đặc biệt ổn định.”
Tan Xử đầu mục hàng năm cùng độc vật người chết giao thiệp, cảnh mổ bụng đã nhìn không biết bao nhiêu năm, lá gan tự nhiên cũng khá lớn , về phần người tay đặc biệt ổn định? Tam Xử quan lại, tựa như cũng đủ để ứng phó.
Nhưng… Phạm Nhược Nhược quật cường đứng ở trước giường, nói: “Để ta.”