Sau khi Mộ Chỉ Ly hướng bên trái liên tiếp đi bảy bước, chợt lùi về phía sau đi năm bước, sau khi rút lui hai bước liền lần nữa hướng bên phải đi bảy bước, sau đó qua trái đi chín bước. . . . . .
Mỗi người đi bộ pháp đều khác nhau, nhưng mọi người kỳ quái phát hiện sáu người bọn họ luôn ở một đường thẳng đi lên, chẳng qua là phương hướng đường thẳng này không ngừng biến hóa thôi.
Tốc độ mọi người cũng không nhanh, ảnh hưởng bởi nhiệt độ nham thạch nóng chảy, trên mặt của mọi người thấm ra từng giọt mồ hôi, áo lại càng thấm ướt không dứt. Song, bọn họ ai cũng không có cố kỵ hết thảy, trong đầu không ngừng mà nghĩ tới thứ tự Mộ Chỉ Ly nói lúc trước, cước bộ tùy theo mà phản ứng.
Trong mắt Bắc Minh Hải hiện lên nụ cười may mắn, mình làm ra một quyết định chính xác, đám người Mộ Chỉ Ly căn bản khinh thường làm chuyện như vậy. Trên thực tế, hắn vẫn cảm giác thực lực mình rất mạnh, lúc trước cùng Mộ Chỉ Ly giao chiến, mình cũng vững vàng chiếm thượng phong.
Nhưng so với theo chân đội ngũ của bọn họ, có vẻ mình không có nữa điểm hữu dụng. Ở trong Vô Tận Hải này chỉ đành phải dựa vào hỗ trợ của bọn họ, điều này làm cho hắn có chút mất mát, nhưng cũng không nhụt chí.
Vốn là chờ xem kịch vui mọi người thấy thân ảnh của đám người Mộ Chỉ Ly dần dần đi xa, giễu cợt trên mặt biến thành kinh ngạc nồng đậm, nhưng ngay sau đó biến thành điên cuồng ghen tỵ !
“Bọn họ lại có thể đi tới? Điều này sao có thể!” Một gã Tu Luyện Giả kinh hô, trong mắt tràn đầy không thể tin.
“Bọn họ đến tột cùng là đi như thế nào ? Mỗi người cước bộ cũng không giống nhau, đây là cái quy luật gì?”
“Mau mau! Nhớ kỹ phương pháp bọn họ đi lại, một hồi cứ dựa theo phương pháp như vậy đi tới!”
Mặt của mọi người biến sắc liền chăm chú bắt đầu , chú ý đến mỗi bước chân của đám người Mộ Chỉ Ly, sợ có nửa điểm bỏ sót. Theo bọn hắn nghĩ, chỉ cần dựa theo việc này đi xuống, nhất định có thể đi qua Huyết Sắc chi lộ!
Nếu Mộ Chỉ Ly biết được ý nghĩ của mọi người …, tất nhiên sẽ khinh thường mà cười. Nói vậy đây chính là nguyên nhân Huyết Sắc chi lộ biến thành nhiều quy luật a, kể từ đó, chỉ sợ đối phương nghĩ bắt chước cũng căn bản bắt chước không được, trừ phi chính mình phát hiện.
Song, ở trong mọi người, há hốc mồm cũng chỉ có hai người Tân Kế Anh và Trì Bất Quy, ánh mắt mọi người nhìn hai người bọn họ giống như là đang nhìn hai kẻ ngu. Cơ hội tốt như vậy thế nhưng cũng không nắm chặt, không phải người ngu là cái gì?
Hai người Tân Kế Anh lặng yên cúi đầu, thật sự không có mặt mũi tiếp tục lưu lại. Bắc Minh Hải quả nhiên là người có ánh mắt chuẩn xác nhất, khi thời điểm bọn hắn hai người lựa chọn buông tha, hắn ta vẫn kiên định lựa chọn tin tưởng.
Bọn họ sai lầm rồi, sai hoàn toàn. Thời điểm ban đầu mới vừa gia nhập Vô Tận Hải thì bọn họ đã sai lầm một lần rồi, không nghĩ tới hôm nay lại sai lầm lần nữa! Cái này thật sự không có nửa điểm lấy cớ để giải thích bọn họ ngu xuẩn.
Mọi người đâu vào đấy hướng phía trước đi tới, đi lâu như vậy cũng không có nửa điểm sai lầm, mọi người lòng tin cũng càng ngày càng mạnh, tin tưởng không được bao lâu có thể đi tới bờ bên kia rồi!
Chân mày Cung Tuấn Bân cũng hơi nhăn lại, hắn phát hiện mình đối với bước kế tiếp lại có chút không nhớ rõ , những thứ khác hắn đều nhớ được rõ ràng, tựu một bước này lại quên đi. Ban đầu hắn ở trong lòng mặc niệm, đã bị lời của Tân Kế Anh cắt ngang, không nghĩ tới bây giờ là không nhớ gì cả, trong lòng không khỏi có chút gấp.
Lúc Cung Tuấn Bân vượt qua trái bước một bước, Bắc Minh Hải liền phát hiện chuyện không thích hợp. Bọn họ vốn là thẳng tắp, Cung Tuấn Bân một bước này rõ ràng đi nhầm quỹ tích!
“Cung huynh, cẩn thận!” Bắc Minh Hải rối rít hô.
Nghe Bắc Minh Hải nói…, Cung Tuấn Bân kinh hãi, hòn đá dưới chân nhanh chóng trầm xuống, mà hắn căn bản cũng không có bất kỳ điểm dừng chân! Một khi rơi vào trong đó, tánh mạng của hắn sẽ không còn!
Lúc này mệnh như chỉ mành treo chuông, Mộ Dật Thần nhanh chóng kéo qua Bắc Minh Hải, để cho chân của hắn khoác lên trên đầu gối của mình, lúc này hắn ta mới tránh khỏi không có té xuống. Hết thảy phát sinh ở trong khoảng điện quang hỏa thạch (cực nhanh), tất cả mọi người bị hù dọa một thân mồ hôi lạnh.
“Không có chuyện gì rồi, cẩn thận một chút.” Mộ Dật Thần vẫn còn sợ hãi mà nói, nếu hắn phản ứng chậm một giây mà nói…, sợ là Cung Tuấn Bân sẽ không tồn tại. Loại thí luyện này thật sự này rất khiêu chiến năng lực thừa nhận trong lòng a.
Cung Tuấn Bân vội vàng gật đầu, sắc mặt trắng bệch nói: “Ta biết rồi, yên tâm đi, sẽ không.” Nói xong, hắn nhanh chóng bước lên một … hòn đá khác, dựa theo một màn lúc trước lại tiếp tục đi, hết thảy lần nữa khôi phục bình tĩnh.
“Tuấn Bân , ngươi quên mất chỗ nào? Nếu như không nhớ rõ thì hãy hỏi ta, ngàn vạn không nên thử một mình đi, tất cả mọi người cũng thế!” Đi ở phía trước Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói.
“Vâng!” Mọi người rối rít đáp, loại chuyện này tuyệt đối không thể tới một lần nữa, nếu không thật không biết người nào mất mạng.
Trong thạch thất.
Hạ Trường Thanh nhìn một màn này, không khỏi cảm khái nói: “Tên tiểu tử này nguy hiểm thật a, tốc độ phản ứng của Mộ Dật Thần cũng rất nhanh .” Đáy mắt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, lúc trước một màn kia, không riêng tốc độ phản ứng Mộ Dật Thần mau, tốc độ phản ứng của Cung Tuấn Bân cũng không chậm.
Mẫn Vô Song nhìn về phía một … hình ảnh khác nói: ” Hoàng Phổ Vân cũng điđến một nửa, đến hôm nay, trong đội ngũ của bọn họ mười người không một thương vong, chuyện này quả không đơn giản a.” Lời tuy như thế, trong mắt Mẫn Vô Song thế nhưng không có nửa điểm kinh ngạc, phảng phất hết thảy đều nắm được trong dự liệu của hắn.
“Đám đệ tử áo đen kỳ quái kia cũng bắt đầu hành động, mười người này rốt cuộc là người vương quốc nào? Làm việc quá kỳ quái!” Cố Kính Sơn nhíu mày nói, nhưng ngay sau đó nhìn về Mẫn Vô Song cách đó không xa, hỏi: “Mẫn Vô Song, mười tên áo đen này không phải là ma đạo các ngươi giở trò quỷ sao?”
Nghe vậy, Mẫn Vô Song hừ lạnh một tiếng: “Ma đạo chúng ta làm việc luôn luôn dám làm dám chịu, ngươi cho rằng giống như chính đạo các ngươi làm việc lén lén lút lút hay sao ? Ta thấy những người này càng giống như là các ngươi phái đi .”
Hạ Trường Thanh thật sâu nhìn Mẫn Vô Song một cái, cái bộ dáng kia không hề giống nói nói dối. Hắn cùng với Mẫn Vô Song đấu nhiều năm như vậy, đối với tính tình hắn vẫn hiểu rõ . Mặc dù người này tính tình rất quái , nhưng vừa nghĩ cũng là dám làm dám chịu. Chỉ sợ chuyện hắn làm không thể lộ ra ngoài ánh sáng cũng chưa bao giờ giấu diếm, xem ra chuyện này thật không liên quan cùng bọn họ.
Lúc Hạ Trường Thanh đánh giá Mẫn Vô Song, Mẫn Vô Song đã nhìn Hạ Trường Thanh. Thân là Đại trưởng lão Chính Ma hai đạo môn phái đệ nhất, bọn họ vẫn là đối thủ một mất một còn. Song có một câu là người hiểu rõ mình nhất chính là đối thủ của mình? Tình huống của bọn họ đã là như thế.
Chân mày Mẫn Vô Song hơi nhíu lại, hắn biết chuyện này cũng không phải là Hạ Trường Thanh làm, không khỏi lên tiếng nói: “Kia đến tột cùng là người nào? Những người này thực lực bất phàm, với thực lực của bọn họ, nói vậy đã sớm gia nhập Bồng Lai bí cảnh rồi, làm sao sẽ chờ tới bây giờ?”
Hạ Trường Thanh gật đầu, chỗ sâu ánh mắt hiện lên vẻ ngưng trọng, “Không biết bọn hắn đến tột cùng là có cách nghĩ gì, đến bây giờ còn không nhìn ra nơi bọn hắn có cái gì dị thường. Chú ý bọn hắn nhiều một chút, nếu như bọn hắn làm ra chuyện gì khác người mà nói…, trước tiên phải đi gặp bọn hắn!”
“Được!” Mẫn Vô Song đáp, lúc đối mặt địch nhân không rõ, Chính – Ma hai đạo cũng sẽ hợp tác ngắn ngủi, đây chính là quan hệ phức tạp của hai đạo.
Lúc này, đám người Mộ Chỉ Ly đã thấy được đối diện Huyết Sắc chi lộ, trên mặt mọi người đều là không khỏi lộ ra nụ cười. Đi lâu như vậy, rốt cục thấy bờ bên kia.
“Hô. . . . . .” Cung Tuấn Bân thở phào nhẹ nhõm, nói: “Rốt cục đã tới rồi, thật là không dễ dàng a. Chỉ Ly, làm sao ngươi có thể nhớ kỹ quy luật phức tạp như thế? Ta quả thực bội phục sát đất.”
Khi Cung Tuấn Bân vừa nói xong, mọi người đều có cảm giác cùng một loại. Quy luật phức tạp và bách biến*(trăm lần thay đổi) như thế, muốn nhớ kỹ thật sự quá khó khăn. Huống chi trong đó không có nửa điểm không may, sức quan sát này thật có chút dọa người.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly mỉm cười nói “Ta cũng không có mạnh như các ngươi nghĩ, lúc trước ta cũng chưa từng phát hiện, các ngươi không phải nói mỗi khi phát hiện một tia quy luật, một hòn đá chìm nổi sẽ đem tình huống quy luật làm cho thay đổi sao?
Trên thực tế, quy luật này cũng không có thay đổi, một ngày rưỡi sau, quy luật này sẽ xuất hiện lần nữa. Tỷ như ngày thứ nhất là từ hòn đá thứ nhất bắt đầu biến hóa, ngày thứ hai liền từ hòn đá thứ hai bắt đầu biến hóa, rất nhiều quy luật tổ hợp ở chung một chỗ thôi.”
Nghe Mộ Chỉ Ly giải thích, mọi người giờ mới hiểu được. Song, rung động trong thế nhưng không có giảm bớt chút nào, ít nhất bọn họ căn bản chưa từng phát hiện quy luật này.
Sau nửa canh giờ, mọi người rốt cục thành công tới bờ bên kia. Đứng ở bờ bên kia nhìn Huyết Sắc chi lộ phía sau, mọi người chỉ cảm thấy tâm tình tốt đẹp, ngay cả không khí cũng mang hương vị ngọt ngào.
Đám người Mộ Chỉ Ly thành công đi tới, những người khác cũng thấy rõ ràng. Không khỏi nhanh chóng ghi nhớ phương thức đi lại bọn họ, một ít có tốc độ nhanh đã bắt đầu hướng Huyết Sắc chi lộ xuất phát. Trên mặt bọn họ giống như trước mang theo nụ cười vui sướng, Huyết Sắc chi lộ làm bọn họ khốn nhiễu (vây khốn + quấy nhiễu) nhiều ngày rốt cục có thể thành công đi qua.
Một chút cũng không chú ý Mộ Chỉ Ly trước khi đi bước đầu tiên, không khỏi nói ra các loại chỗ tốt để biết được quy luật này từ trong miệng người khác, trong lúc nhất thời, náo nhiệt vô cùng.
Một bầy Tu Luyện Giả cơ hồ là cùng một thời gian dựa theo bước đi kia hướng Huyết Sắc chi lộ đi tới, chỉ là cả đám bọn hắn cũng không có đi qua bao lâu, liền truyền ra từng đợt tiếng kêu thảm thiết, hoàn toàn biến mất ở giữa Huyết Sắc chi lộ.
Nhìn thấy một màn này, trong mắt mọi người đều là hiện lên vẻ kinh ngạc. Tại sao lại như vậy? Đám người Mộ Chỉ Ly dùng phương pháp kia có thể đi tới, tại sao bọn họ lại không thể?
Còn có rất nhiều người không chịu thua, cho là người trước chỉ là nhớ lầm nên xuất hiện kết quả như thế, mọi người không tin mà thử lần nữa, người nào có kết quả hay là vẫn giống nhau.
Chỉ có sắc mặt hai người Tân Kế Anh và Trì Bất Quy không có nửa điểm biến hóa, đây hết thảy đều ở trong dự liệu của bọn họ. Ban đầu Mộ Chỉ Ly chính là nói cho bọn họ, mỗi đoạn thời gian quy luật cũng không giống nhau, hiện tại thời gian đã qua, quy luật này tự nhiên không tồn tại.
Nghĩ tới đây, trong lòng hai người đều hiện lên vẻ phẫn hận, tại sao mình cũng không có dũng cảm bước ra một bước này?
Sau khi sáu người Mộ Chỉ Ly đã tới thì cũng không có nhiều do dự, lập tức hướng phía trước lao đi, kết quả Vô Tận thí luyện là người nào ra đầu tiên thì thành tích sẽ cao nhất!