Tôi nhìn Muộn Du Bình, nhưng hắn lại đang nhìn lửa, chẳng biết đangnghĩ cái gì. Tôi liền hỏi hắn: “Rốt cuộc thế này là thế nào vậy? Sao lời nhắn này lại dành cho hai người chúng ta?”
Hắn không trả lời, chỉ nhắm hai mắt lại, rồi định đứng lên.
Tôi thấy hắn thái độ như vậy, trong nháy mắt hàng trăm câu hỏi lạixông thẳng lên não, tôi có chút không thể kiềm chế nổi nữa, lập tức đèhắn ta lại, gắt: “Anh không được đi!”
Hắn quay đầu, bình thản nhìn tôi, rồi cũng không đi nữa mà ngồi xuống, nhìn tôi.
Hành vi của tên này rất khác thường, tôi còn tưởng hắn sẽ mặc kệ mànghênh ngang bỏ đi chứ. Giờ ngay bản thân tôi cũng ngẩn ra một lúc,không biết nói gì cho phải. Hắn nhìn tôi, hỏi: “Cậu có chuyện gì?”
Tôi nghe xong, lửa giận trong bụng cháy càng lớn, bèn nói: “Tôi cóchuyện muốn hỏi anh, anh không được trốn tránh nữa, anh nhất định phảinói cho tôi biết.”
Hắn quay lại, nhìn lửa một lúc, nói: “Tôi sẽ không trả lời.”
Tôi lập tức nổi cơn tam bành, gắt lên: “Cái đệch mẹ vì sao chứ?? Anhcó cái gì không thể nói ra? Anh đùa giỡn bọn tôi một hồi, rồi ngay cảmột cái lý do cũng không nhả ra được, anh coi bọn tôi ra cái gì hả?”
Hắn ta bèn quay ngoắt đầu lại nhìn tôi, sắc mặt trở nên vô cùng lạnhlẽo: “Cậu không cảm thấy mình rất kỳ lạ à? Chuyện của tôi, vì sao phảinói cho cậu biết?”
Tôi lập tức nghẹn lời, ớ một tiếng quanh co. Nghĩ bụng thì đúng vậythật, đây là chuyện của hắn, hắn hoàn toàn chẳng việc gì phải kể chotôi.
Bầu không khí trở nên rất ngượng nghịu, tôi cũng không biết phải nói sao cho phải.
Im lặng một hồi lâu, Muộn Du Bình uống một ngụm trà bơ đã nguội lạnh, bỗng nói với tôi: “Ngô Tà, cậu theo đến đây để làm gì? Kỳ thực, cậukhông nên cuốn vào chuyện này, chú Ba cậu đã vì cậu mà làm không ítchuyện rồi. Vũng bùn này, không phải thứ cậu lội được.”
Tôi bỗng ngẩn người một lúc, vô thức nhẩm đếm. Ba mươi chín chữ, hắnthế mà nhả ra được một câu dài như thế, thật quá hiếm có. Tôi nhìn vẻmặt của hắn một lúc, nhưng cũng không nhìn ra được cái gì.
“Tôi cũng đâu có muốn thế. Thực ra yêu cầu của tôi đơn giản lắm mà,tôi chỉ cần biết chuyện này là thế nào thôi, tôi liền thỏa mãn ngay, thế nhưng hết lần này đến lần khác mọi người đều không cho tôi biết, tôikhông muốn lội vũng bùn này cũng không được.”
Muộn Du Bình nhìn tôi nói: “Vậy cậu có từng nghĩ tới, vì sao bọn họ không cho cậu biết chân tướng sự việc này không?”
Tôi nhìn ánh mắt Muộn Du Bình, bỗng phát hiện ra hắn đang nói chuyệnvới tôi hết sức nghiêm túc, không khỏi giật mình, thầm nhủ cái tên nàyuống lộn thuốc rồi chắc.
Chẳng qua nghĩ thì nghĩ thế, chứ chính lúc này đây có lẽ hắn ta cóthể nói ra cho tôi được chút gì đây. Tôi lập tức nghiêm mặt lại, lắcđầu: “Chưa từng nghĩ tới, cũng chẳng biết phải nghĩ đi đâu nữa.”
Hắn thản nhiên nói: “Kỳ thực, có đôi khi nói dối một người, chính làvì muốn bảo vệ người đó. Có một số sự thật, có thể người đó không tàinào tiếp nhận nổi.”
“Có tiếp nhận nổi hay không phải do chính người đó quyết định.” Tôinói, “Có lẽ, người đó không muốn anh bảo vệ, người đó lại muốn chết mộtcách sảng khoái thì sao? Anh có hiểu cái cảm giác đau khổ khi mà mìnhkhông biết một cái gì hết không hả?”
Muộn Du Bình trầm mặc. Hai người im lặng một lúc, rồi hắn nói vớitôi: “Tôi hiểu.” Sau đó, hắn nhìn tôi, “Hơn nữa, còn hiểu rõ hơn cậu.Với tôi, những chuyện tôi muốn biết, hẵng còn nhiều hơn cậu rất nhiều.Thế nhưng, tôi không giống cậu, có người để mà túm lấy hỏi.”
Tôi liền nhớ ra, hắn từng bị mất đi trí nhớ. Tự dưng tôi muốn tát cho mình một cái lật mặt, tự nhủ bảo so bì cái gì với hắn thì so, ai đờilại đi so bì cái này.
Hắn lại nói tiếp: “Tôi là một người không có quá khứ lẫn tương lai,tất cả những việc tôi làm, chỉ là muốn tìm mối liên hệ giữa tôi với thếgiới này. Tôi từ đâu tới, vì sao tôi lại ở đây?” Hắn nhìn tay của mình,thản nhiên nói, “Cậu có thể tưởng tượng được không, một người như tôivậy, nếu bỗng biến mất trên thế giới này, sẽ không một ai phát hiện ra,như thể tôi vốn chưa bao giờ tồn tại trên đời này vậy, không còn mộtchút dấu vết nào cả? Đôi khi tôi nhìn vào trong gương, thường thấy hoàinghi, liệu tôi có đang tồn tại thật hay không, hay chỉ là ảo ảnh của một con người?”
Tôi nói không nên lời, suy nghĩ một lúc rồi mới đáp: “Không đến mứccường điệu như anh nói thế đâu. Nếu như anh biến mất, chí ít vẫn còn tôi phát hiện ra.”
Hắn lắc đầu, không biết là có ý gì, vừa đứng lên vừa nói với tôi:“Chuyện của tôi, có lẽ đến một ngày nào đó tôi biết được đáp án, tôi sẽkể cho cậu nghe. Thế nhưng chuyện của cậu, túm tôi hỏi cũng không có đáp án. Hiện giờ, tất cả đối với tôi mà nói, cũng đều là bí ẩn cả. Tôinghĩ, những câu đố của cậu đã quá đủ rồi, không cần nhiều hơn nữa.” Nóirồi liền quay bước đi về.
“Ít nhất anh có thể nói cho tôi biết một việc được không?” Tôi kêu lên.
Hắn dừng lại, quay đầu, nhìn tôi.
“Vì sao anh lại trà trộn đi vào bên trong cửa Thanh đồng?” Tôi hỏi.
Hắn nghe xong, suy nghĩ một chút, nói: “Tôi chỉ là làm lại việc mà Uông Tàng Hải năm xưa đã làm.”
“Vậy anh ở trong đó đã thấy cái gì?” Tôi hỏi, “Đằng sau cánh cửa khổng lồ đó, rốt cuộc là cái gì?”
Hắn quay đầu, phủi phủi những hạt cái dính trên người, nói với tôi:“Ở trong đó, tôi đã thấy kết cục. Kết cục của tất cả vạn vật.”
“Kết cục?” Tôi chả hiểu cái mô tê gì cả, còn muốn hỏi thêm. Hắn liềnnhìn tôi khẽ mỉm cười, xua tay ý bảo tôi đừng hỏi, chỉ nói với tôi rằng: “Ngoài ra, tôi là người đứng ở bên cậu.” Nói rồi liền thong thả bước đi xa, chỉ còn lại một mình tôi. Tôi gục xuống cát, cảm thấy đau đầu vôcùng.