“Anh cũng không biết sao, em nói chậm một chút, cứ lải nhải lải nhải khiến anh đau cả đầu.” Tưởng Hoằng Lượng nhíu mày, xoa huyệt thái dương, “Sao vậy?”
“Anh còn chưa biết sao? Triệu Anh Hoa chết rồi!”
Tưởng Hoằng Lượng lúc này mới tỉnh được một chút.
Miêu Thu Liên vội cầm nước đưa cho hắn, nói: “Sáng nay lúc tan làm về em phát hiện đấy, trời ạ, cái phòng của cô ta thiếu chút hù chết em, anh xem, không phải cảnh sát đều tới rồi sao?”
Tưởng Hoằng Lượng ngơ ngác uống mấy ngụm nước, sau đó mới như bừng tỉnh: “Triệu Anh Hoa? Phòng bên kia?”
“Đúng vậy, không phải cô ta thì còn là ai.” Miêu Thu Liên gật đầu.
“Trời ạ, sao mới ngủ một đêm dậy lại có chuyện kích thích vậy?” Tưởng Hoằng Lượng trợn mắt há hốc mồm, nghĩ nghĩ lại nói, “Chúng ta lại phải chuyển nhà rồi!”
Miêu Thu Liên dùng khuỷu tay chọc hắn một cái: “Chuyện này để từ từ rồi nói, cảnh sát đang ở đây kìa. Anh nói như vậy để người ta nghe thấy sẽ cho rằng chúng ta ích kỷ máu lạnh, bên kia mới có người chết…”
“Em có ngốc không hả? Chỗ có người chết không thể ở được nữa, anh không tin em không sợ! Ai mà muốn ở chỗ có người chết chứ!” Tưởng Hoằng Nghiệp quát lớn rồi lại ngáp một cái.
“Tối qua cậu luôn ở nhà sao?” Đới Húc lên tiếng hỏi Tưởng Hoằng Nghiệp.
Tưởng Hoằng Lượng nhìn chằm chằm Đới Húc mấy giây, chỉ vào Đới Húc hỏi: “Anh… Anh là cảnh sát? Chỗ chúng tôi thật sự có người chết?”
“Anh nhìn anh đi! Có phải còn chưa tỉnh ngủ không!” Miêu Thu Liên oán giận.
Đới Húc gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi là người của cục cảnh sát thành phố, bây giờ anh tỉnh táo chưa? Có thể trả lời câu hỏi của tôi không?”
“Tôi… Để tôi nhớ lại đã.” Tưởng Hoằng Lượng ôm trán, “Bây giờ đầu tôi như một mớ hồ nhão vậy, anh cho tôi chút thời gian tỉnh táo lại đã, sao tôi cứ có cảm giác bản thân hôm nay không giống như chưa tỉnh ngủ vậy! Tối qua tôi ở trong nhà, nhưng tối qua không xảy ra chuyện gì cả, mọi thứ bình thường, sao lại đột nhiên có người chết?”
“Thế anh cứ kể những gì xảy ra tối qua đi, bình thường cũng được.” Đới Húc nói.
“Tối qua… Để tôi nghĩ lại… Để tôi nghĩ lại đã…” Tưởng Hoằng Lượng cố gắng mở to mí mắt cứ như sợ bản thân chỉ cần bất cẩn là sẽ thiếp đi, “Tối qua… Tôi không có gì làm nên ở trong phòng chơi di động, sau đó cái cô gái phòng bên kia, chính là Triệu Anh Hoa đấy về, còn dẫn về vài người, có cả trai lẫn gái, hình như khoảng năm sáu người thì phải? Tôi không nhớ rõ lắm, bọn họ vừa ăn vừa uống, chiếm hết phòng khách, sau đó cãi cọ ồn ào, tôi thấy bọn họ ồn quá, người lại đông nên nghĩ tốt nhất đừng đi ra. Rồi tôi đói bụng, cầm mì gói định ra ngoài nấu nước nóng, những người đó có lẽ cảm thấy ở nhà chúng tôi làm ồn ảnh hưởng đến tôi nên xấu hổ, một hai đòi mời tôi uống bia, tôi khách khí vài câu rồi uống với họ, uống xong thì về phòng ngủ. Không biết tối qua bị gì mà rất buồn ngủ, thế nên tôi khóa cửa, ngủ đến sáng nay.”
“Thế đêm qua những người đó ở lại đây đến mấy giờ?” Phương Viên hỏi.
Tưởng Hoằng Lượng lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Con người tôi mỗi lần ngủ đều ngủ rất sâu, chỉ cần tôi ngủ, dù bên tai có khua chiêng gõ trống tôi cũng không nghe thấy, người ta đi lúc nào tôi hoàn toàn không nhớ.”
“Việc này tôi có thể làm chứng cho anh ấy, anh ấy ngủ say như chết vậy, trước đây tôi còn đùa với anh ấy, tôi nói nếu anh đối xử với em không tốt, ngày nào đó nhân lúc anh ngủ em sẽ ném anh ra ngoài đường cho anh lạnh chết.” Miêu Thu Liên vội làm chứng cho bạn trai mình, sợ cảnh sát không tin.
“Vậy người mời anh uống rượu trông như thế nào, tên gì, anh biết không?” Nghe Tưởng Hoằng Lượng thuật lại, cộng thêm dáng vẻ không có tin thần của hắn, Phương Viên cảm thấy trong đây có chỗ không thích hợp.
“Không nhớ, mấy người bọn họ tôi không quen ai cả, sao mà biết tên được! Tôi chỉ nhớ nam nhiều hơn nữa, hình như chỉ có một nữ, còn lại đều thấy nam, bọn họ vừa thấy tôi liền lôi kéo tôi, tôi từ chối, bọn họ liền thay phiên nhau khuyên tôi, có một người nói uống bia kết bạn, tôi nghe vậy, nghĩ nếu còn từ chối thì quá kỳ cục, cho nên đồng ý, thế nên bọn họ truyền từ người này qua người khác cuối cùng đến chỗ tôi, tôi phụ trách uống.” Tưởng Hoằng Lượng nói.
Đới Húc nhìn khắp phòng, phát hiện ở góc tường có một bát mỳ gói còn một nửa nhưng lại không thấy chai bia.
“Thế chai bia đâu? Bị cậu ném ở đâu?” Anh hỏi Tưởng Hoằng Lượng.
Tưởng Hoằng Lượng gãi ót, tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Tôi uống xong thì quăng bên ngoài, không quăng đi, chẳng lẽ mang về làm kỷ niệm hả?”
“Tại anh chị không biết, anh ấy uống bia nhanh lắm, cứ cầm lấy chai bia là ngửa đầu uống hết một hơi.” Miêu Thu Liên bổ sung.”
“Xem ra tửu lượng của cậu chắc rất khá đúng không?” Đới Húc cười hỏi.
Tưởng Hoằng Lượng liếc nhìn anh, không trả lời.
Miêu Thu Liên vẫn chưa nhận ra vấn đề, còn gật đầu nói: “Đương nhiên, một mình Hoằng Lượng có thể uống cả cân rượu trắng đấy.”
“Được rồi, không nói chuyện không ai tưởng em câm đâu.” Tưởng Hoằng Lượng trừng mắt nhìn cô ta.
Miêu Thu Liên vẫn không biết mình nói sai ở đâu nhưng bị bạn trai nói vậy, cô ta chỉ đành im lặng.
“Thế này đi.” Nghe tới đây, Phương Viên nói, “Anh chị lát nữa theo chúng tôi đến Cục Công An để lấy lời khai, đồng thời…”
Cô chỉ Tưởng Hoằng Lượng tinh thần uể oải: “Anh theo chúng tôi đi lấy máu kiểm tra.”