Chú Ba ngẫm nghĩ một lúc, rồi bảo tôi bỏlại cuốn băng vào, tua lại từ đầu xem lần nữa. Chú muốn xem kỹ xem phảichăng trong ấy có thứ gì đó mà vừa rồi không phát hiện ra, vì đoạn trước có một khúc bị tua nhanh, không xem kỹ thì chung quy là vẫn có phầnkhông vững dạ.
Lần này chúng tôi thật sự xem lại từnggiây từng giây một. Gian phòng lặng ngắt như tờ. Nếu ánh mắt mà có thểmang sức mạnh, thì cái tivi kia có khi bị chúng tôi trợn mắt nhìn đếnphát nổ rồi. Tuy nhiên, xem hết một mạch, mắt cũng trợn trừng đến đỏquạch cả ra mà vẫn không phát hiện được bất cứ manh mối nào có khả năngkhiến chúng tôi nảy sinh hứng thú.
Sau đó chúng tôi lại chiếu tiếp cuộn băng ghi hình còn lại. Thế nhưng lần này lại càng quái đản hơn. Cuộn băng đó hoàn toàn trống rỗng, bên trong hoàn toàn chỉ có “muỗi”. Bọn tôitua lại xem “muỗi” liền hai bận, chỉ thấy toàn thân cũng choáng váng cảlên.
Lúc mới bắt đầu xem băng thì hăng lắm,nhưng xem xong lại hết sức chán nản và mụ mẫm. Lúc mới đầu tôi thậm chícòn tưởng là có thể thấy cảnh tượng sau cánh cửa thanh đồng, song thậtchẳng thể ngờ bên trong lại là hình ảnh chả hiểu mô tê gì như thế.
Tắt máy đi, tôi cùng chú Ba suy nghĩ xemrốt cục đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà ngồi nghĩ cả nửa ngày, hai chúcháu tôi mới phát hiện ra rằng vấn đề này hoàn toàn chẳng có điểm nào để mà bắt tay vào giải quyết.
Tôi báo cáo với chú Ba về thông tin tôitìm được hôm qua. Cuộn băng này đến từ Cách Nhĩ Mộc, tỉnh Thanh Hải.Vậy, có thể cho rằng thế này: Muộn Du Bình gửi kiện hàng này cho chúngtôi từ Thanh Hải, vậy thì hiện giờ bản thân hắn nhất định là ở trongthành phố Cách Nhĩ Mộc đó. Nếu vậy, có thể cho rằng hai cuộn băng này là hắn tìm được ở Cách Nhĩ Mộc hay không? Sau đó, hắn mới gửi cho chúngtôi.
Chuyện này cũng hoàn toàn không có cáchnào để khẳng định được. Có điều, từ nội dung cuốn băng này, ngược lại có thể xác định một vấn đề: đó là, đám người mất tích trong ngôi mộ dướiđáy biển đó rõ ràng là chưa chết. Vào thập kỷ 90 của thế kỷ 20, bọn họvẫn còn sống, nhưng hành vi có đôi chút khác thường. Người trong nhómbọn họ có lẽ đại đa số đã chết trong Vân Đỉnh Thiên Cung. Chuyện này tôi không nói với chú Ba, sợ rằng chú sẽ suy sụp vì trong số đó có thể cócả Văn Cẩm.
Về sau tôi lại ép bản thân mình xem vàilần nữa, nhưng thật sự nhìn không ra nổi vấn đề. Chú Ba còn muốn tiếptục xem băng, tôi bèn về trước ngủ bù. Tiếp đó chú ba đem cuộn băng saolại một bản, băng gốc thì trả lại cho tôi, bảo rằng để chú còn nghiêncứu mấy hôm sau. Phan Tử nghe nói chú Ba đã tỉnh, liền đến Cát Lâm đónchú đi.
Lần này việc làm ăn của chú Ba thiệt hạicực lớn. Người làm kẻ thì bị bắt, kẻ thì chạy trốn, địa vị của chú ởTrường Sa cũng rớt cả ngàn bậc. Có điều bản thân chú Ba hoàn toàn chẳngđể tâm tới việc này. Đối với chú mà nói thì cái gọi là tiền tài này cũng chỉ là một thứ phù hiệu mà thôi. Lúc sắp đi, chú Ba dặn dò tôi, rằngvấn đề này nếu còn tiếp diễn về sau, thì chú bảo tôi đừng có dây vàothêm nữa. Tôi lúc trước hoàn toàn là sống nhờ cao số, hơn nữa bên mìnhcòn có quý nhân phù trợ, chứ quá tam ba bận, ông trời cũng sẽ khôngchiều chuộng tôi được mãi đâu. Cẩn thận kinh doanh cửa hàng nhà mình cho tốt mới là thực tế, sau này mớ tài sản còm nhà chú nói không chừng cònphải nhờ tôi trông coi đấy.
Tôi ngoài mặt thì gật gù, bụng nhủ thầmthôi đi, với cái kiểu sống của chú cháu chỉ sợ chẳng có số được hưởngđâu, thôi về làm nghề cũ cho ăn chắc mặc bền còn hơn.
Tóm gọn lại là sau khi chú Ba rời đi rồi, tôi cũng sửa soạn quay về Hàng Châu. Mỗi tội do chả mấy khi có dịpngày rộng tháng dài ở lại Cát Lâm, thế là tôi bèn ngâm thêm mấy hôm,liên lạc với mấy đứa bạn ở quanh đó, thứ nhất là để xõa một tý, thứ nhìlà để chuyện trò ôn lại tý kỷ niệm xưa.
Tôi có vài người bạn cùng đại học đang ởTrường Xuân, thế là bọn họ tranh thủ chạy tới. Mấy đứa bọn tôi tung tẩykhắp nơi, tán dóc những chuyện trước kia, tâm trạng tôi mới dần dần tích cực lên. Sau đó lại dạo quanh thành phố, đi chợ đồ cổ , tôi giúp bọn họ chọn dăm ba món, chạy đi chạy lại cũng đã được hai tuần lễ.
Đã nếm trải nhiều chuyện như vậy, thànhra tôi có chút không để ý mấy chuyện vặt vãnh, hồi trước tiêu tiền còncò kè mặc cả, chứ bây giờ chỉ đơn giản là tiền trao cháo múc. Có điều cứ thế, tiền nong bên người tôi ngót dần đi.
Mấy đứa bạn cũng lấy làm kỳ lạ với sựthay đổi của tôi. Cái thằng cá gỗ mà cũng chịu chơi thì thật quá bấtngờ. Họ đều hỏi xem cái gì đã thúc đẩy tôi như thế.
Trong một lần ăn cơm, tôi bèn chọn chơitrò đặc sắc, kể những chuyện tôi đã trải qua với mấy người kia, coi nhưlà chém gió một bận. Thế mà nói xong lại chả có ai tin. Một đứa trongđám thì cười hỏi: “Cậu kể chuyện mấy người xuống đáy biển đó, có phải là bức ảnh nhờ tớ điều tra không?”
Tôi nghe cậu ta nói, bấy giờ mới nhớ rarằng hồi trước tôi tìm được một tấm hình trên mạng, bên dưới có chữ “Cá ở chỗ tôi”. Lúc đó chính là tôi tóm cổ cậu ta nhờ điều tra giúp. Sau cậuta chỉ tra ra là nó được gửi lên mạng từ Cát Lâm, còn lại thì cậu ta mặc kệ.
Giờ nghĩ lại thì cũng thật kỳ quái. Cáithứ mạng Internet này mới chính thức bắt đầu phát triển được mấy nămnay. Rốt cuộc là ai đã gửi lên nhỉ?
Đã nhớ ra rồi, tôi bèn hỏi luôn cậu kiaxem về sau có còn tra thêm được cái gì nữa không. Cu cậu lắc đầu, rõràng cũng chả thèm ghim câu chuyện của tôi trong lòng, chỉ nói thế này:“Ảnh chụp kiểu đó bình thường lắm, hơn nữa thời kỳ cũng quá xưa. Tư liệu thời đó bình thường chả ai đưa lên mạng, tớ chỉ có thể xài mấy mánhchuyên môn. Cái địa chỉ IP đó là thứ duy nhất có thể tra ra đấy. Tớ thấy nếu cậu thật sự muốn điều tra, thì chả có gì bằng đến Cục Lưu trữ Quốcgia, tìm xem có đội khảo cổ mười một người nào mất tích hai mươi nămtrước không. Chắc là biết được nhiều hơn đấy.”
Tôi ậm ừ một tiếng. Vậy cũng có lý lắmchứ. Có người ngồi bên bèn đính chính: “Đằng ấy nhớ sai rồi. Cái ảnh đótớ cũng xem rồi. Là mười người chứ.”
Cậu kia lắc đầu bảo: “Đâu mà, tớ thấy là mười một người.”
Ruột gan tôi lộn nhào. Tôi hỏi cậu ấy: “Sao lại thế?”
Cậu ta cười: “Trong ảnh thì là mười người, nhưng không phải còn một người chụp ảnh sao? Chả nhẽ các cậu không nghĩ tới à?”