“Hiện giờ không thể giết ngươi.” Lý Cảnh Lung cúi đầu nhìn xiềng xích, không ngừng đâm mũi tên vào, đầu ngón tay bị rạch nát, máu tươi dần dần chảy xuống, “Sáu khí chỉ có bốn, nhưng ta nghĩ, tất nhiên sẽ có người giết được ngươi.”
Hồng Tuấn bỗng ngầng đầu nhìn Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung vẫn chỉ tập trung vào Thiên Cơ liên.
Giải Ngục đột nhiên hoảng loạn, nói: “Không… Không…”
“Ta không phải đến cười nhạo ngươi.” Lý Cảnh Lung thuận miệng nói, “Trên đời này, dù bằng hữu hay địch nhân, qua một hồi đại nạn, cũng chẳng còn mấy ai sống sót.”
Giải Ngục vẫn im lặng, hai mắt hơi híp lại, máu của Lý Cảnh Lung chảy xuống nhuộm đỏ Thiên Cơ liên.
“Ngươi không phá được tử cục này.” Giải Ngục bỗng nhiên nói như tiếng sấm.
Trong lòng Hồng Tuấn phát run, cảm giác được kế sách của Lý Cảnh Lung có hiệu quả rồi.
Giải Ngục gằn từng chữ: “Các, ngươi, đều, sẽ, chết.”
Lý Cảnh Lung dừng tay, đáp: “Ngươi cũng biết, ngươi chết không có chút tôn nghiêm nào.”
Giải Ngục không ngừng run rẩy, thân thể lắc lư, Ba Xà sợ nó bạo khởi, cảnh giác nhìn chằm chằm Hắc Giao.
“Chúng ta biết con đường tương lai ngập tràn khó khăn.” Lý Cảnh Lung cầm Kim Cương tiễn trong lòng bàn tay hơi run rẩy, chân thành nói: “Bây giờ nghĩ lại, mỗi một bước đi qua, đều là ý trời chú định.” Nói xong, hắn ngẩng đầu, đối mặt Hồng Tuấn, Hồng Tuấn mim cười, ngón tay lách vào bàn tay đầy máu của hắn, nắm lấy.
“Chúng ta vì hoàn thành sứ mệnh này mà sinh ra.” Lý Cảnh lung nói với Hồng Tuấn. “Trên con đường này, kể cả khi tuyệt vọng nhất, chúng ta chưa hề nghĩ đến chuyện từ bỏ.”
“Ngươi vì sao mà sinh ra?” Hắn hướng về phía Giải Ngục, “Bây giờ ngươi có bao nhiêu bất cam và đau khổ, đến lúc cuối cùng, ngươi đã từng ngẫm lại bản thân, ngẫm lại Hồng Tuấn chứ.”
“Nếu không có ta!” Giải Ngục dường như hét lên: “Hồng Tuấn đã sớm chết rồi! Hắn sẽ không sống nổi!”
“Ngươi thay em ấy nhận Ma chủng.” Lý Cảnh Lung nói, “Thiên Ma vì sao tồn tại, chắc hẳn ngươi biết rõ hơn chúng ta.”
Giải Ngục đột nhiên im lặng, rất nhiều năm về trước nó biết rõ hơn cả Khổng Tuyên, Ma chủng tồn tại không phải vì diệt thế, mà là cứu thế.
“Đó là một hạt giống ứng kiếp thay chúng sinh.” Hồng Tuấn thành thực nói, “Thừa tướng, đây chính là sứ mệnh của Ma chủng, từ khi biết sứ mệnh của mình, ta chưa hề trốn tránh, kiên định không muốn thay đổi.”
Giải Ngục quay đầu đi chỗ khác.
“Nhưng ngươi còn sống.” Giải Ngục trầm giọng nói, “Ngược lại là ta, bị giam ở vực sâu này.”
Lý Cảnh Lung chăm chú nhìn Giải Ngục, Giải Ngục dầu hết đèn tắt, dù thế nào cũng không ai tưởng tượng nối, Giao Vương từng hô phong hoán vũ, hưởng hết vinh hoa chốn hồn trời, chứng kiến Đại Đường lên xuống, trước khi chết lại thê thảm thế này, bị giam ở đây.
“Rời khỏi nơi này đi.” Lý Cảnh lung nói, “Ta vì thả ngươi mới đến.”
Hồng Tuấn trong nháy mắt nói: “Cảnh lung?”
Lý Cảnh Lung đứng dậy, cùng Hồng Tuấn đối mặt Giải Ngục, chân thành nói: “Hồ Vương báo cho chúng ta, qua một ngày nữa, Côn, Bằng sẽ cắn nuốt ngươi, hấp thu tam hồn thất phách, đoạt lấy Ma chủng.”
Hồng Tuấn nghe như vậy lập tức kinh hãi, Giải Ngục sớm biết kết cục này, bị Côn, Bằng cầm tù nhiều ngày trong lòng đất, bản thân ắt hẳn có tác đụng, vừa là mồi nhử Khu ma ti, cũng là đồ ăn cho bọn chúng.
“Khi ta còn rất nhỏ.” Giải Ngục chậm rãi nói. “Phụ thân từng nói cho ta… ở trên đời này, ai cũng giãy dụa nhằm thoát khỏi vận mệnh… Trấn Long tháp là lao tù, nhưng dù rời khỏi đó, đến thế gian bên ngoài, cũng đâu có gì khác biệt?”
“Vạn vật sinh ra, đều có sứ mệnh. Sứ mệnh này, là kiếp số cả đời, ngày công đức viên mãn cũng là lúc chịu độ kiếp.”
“Nhưng kiếp số của ta ở đâu? Cả đời này… giống như một sợi dây thừng, quấn lấy đầu lấy cổ ta… Đáng buồn nhất, là ta không chờ nổi thiên kiếp, đã tiêu vong bởi tâm ma của mình.”
“Nghĩ lại, Côn, Bằng có sức mạnh thấu hiểu lòng người, tự cho là thoát khỏi số kiếp, nhưng vẫn đang vùng vẫy giãy dụa đó thôi?”
Lạc Dương, Minh Đường.
“Ta biết các ngươi vẫn có lời ra tiếng vào với ta.” Thanh Hùng hướng về phía vương tọa, trầm giọng nói: “Nhưng chuyện lần này, không cần giải thích nhiều.”
Bên ngoài Minh Đường, yêu quái đông nghịt, Côn Thần đi vào điện, đứng thẳng người.
Ngọc Tảo Vân và Chiến Tử Thi Quỷ Vương im lặng, ánh mắt Thanh Hùng chuyển hướng về phía tay áo rỗng tuếch của Quỷ Vương.
“Không cần lo lắng.” Thanh Hùng lẩm bẩm nói, “Ta không đọc được trong lòng các ngươi nghĩ gì. Một người không có tâm, thần thức đều nằm tỏng nội đan; một vị khác là lòng dạ quá tâm cơ, tâm của nữ nhân, như kim đáy biển, muốn giấu ta quả thực dễ như trở bàn tay, tiểu chất nhi cũng nhắc ta không chỉ một lần, tâm, cũng gạt được người.”
“Cho nên?” Ngọc Tảo Vân đứng im không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên khinh miệt với lời dạo đầu của Thanh Hùng, “Trước khi hội thẩm Yêu Vương, là hội thẩm chúng ta sao?”
“Rốt cuộc các ngươi cũng thừa nhận là một bọn rồi sao?” Côn Thần chậm rãi nói.
“Khua môi múa mép cũng không có ý nghĩa gì đâu, Viên Côn.” Chiến Tử Thi Quỷ Vương trầm giọng nói, “Ta nhớ rõ khi triệu tập bản tộc, trong khi lập Thánh địa có nhắc đến cái gì mà thiên thu vạn thế đại kế. Tiểu Khổng Tước kia dù chỉ làm Yêu Vương mới được một ngày, nhưng không phải nói phế là phế.”
Thanh Hùng: “Cái gọi là ‘chính thống’ chỉ có thiên tử nhân tộc mới dùng, ta không nhớ yêu tộc có quy củ này. Quỷ Vương…”
Hắn ngồi sừng sừng bên trên vương tọa, dùng ngón tay gõ lên tay vịn: “Hiện giờ ta hối hận nhất, là khi Hồng Tuấn còn bé, không dạy cho hắn sứ mệnh tương lai…”
“Thật sao?” Ngọc Tảo Vân lười biếng chặn lời hắn, thuận miệng nói: “Chỉ sợ, không phải không nghĩ, mà là không thể. Dù sao trước mặt Phượng Hoàng, có mấy lời, không nói ra được.”
“Ta nhớ được là ai nói cho ta.” Chiến Tử Thi Quỷ Vương nói, “Hắn chú định sẽ phải chết? Ngay cả hai vị Yêu Vương có khả năng thay đổi số mệnh cũng không dám chắc kết cục cuối cùng.”
Ngọc Tảo Vân nói: “Ta nghĩ có người sớm đã chuẩn bị xong? Lỡ như Hồng Tuấn chết thật rồi…”
“Hắn không thể chết.” Lần này lại đến Viên Côn mở miệng, “Để lại mạng sống cho hắn là vì tiêu hao sáu khí của Bất Động Minh Vương. Nếu không như vậy, chúng ta không khống chế được Khu ma ti, chỉ có phân tán sáu khí, biến mất một, từ lúc này Bất Động Minh Vương ở Thần Châu đại địa không xuất đầu lộ diện, yêu tộc mới có khả năng vùng lên.”
“Cho nên, ta thấy chúng ta cần thẳng thắn nói chuyện một chút.” Thanh Hùng bắt chéo chân, hững hờ ngồi trên vương tọa, “Dù chất nhi của ta không rõ việc bản thân nắm vị trí Yêu Vương.”
“Nhưng trước khi Trọng Minh niết bàn vẫn là Cầm tộc nắm giữ vị trí này.” Chiến Tử Thi Quỷ Vương trầm giọng nói. “Cũng là Diệu Kim Tam Thánh, Khổng Tuyên nắm giữ.”
“Được rồi.” Thanh Hùng không muốn dây dưa nữa, “Chí ít trước mắt…”
Chiến Tử Thi Quỷ Vương không để lại chút thể diện nào cho hắn, trầm giọng nói: “Bằng hiểu biết của ta, chúng yêu thiên hạ chọn Long, Phượng là hai tộc đứng đầu, Long Tộc sau Sơn Hải Chiến đã rút lui, Diệu Kim Tam Thánh là vương của yêu tộc Thần Châu. Khi ra quyết định, trong ba người cần hai người đồng ý.”
Thanh Hùng lập tức nổi giận, dù hắn chưa mở lời, nhưng cả ba Yêu vương đều cảm nhận rõ.
“Ta nghĩ… Quỷ Vương có ý là, Khổng Hồng Tuấn là đại diện cho Khổng Tuyên và Trọng Minh.” Ngọc Tảo Vân đáp, “Trừ khi tất cả Yêu vương cùng nhất trí, nếu không, không phế hắn được.”
Viên Côn nói: “Cho nên, hiện giờ muốn quyết định. Hồ Vương, ta biết cảm nhận của ngươi, yêu một phàm nhân cùng hắn trải qua nửa đời, chờ một kết cục như vậy, không phải ai cũng trải nghiệm qua.”
Ngọc Tảo Vân lạnh lùng nói: “Lý Long Cơ còn chưa chết, còn nói gì tới kết cục?”