Muốn cải trang thành hắn trước mặt Thanh Hùng lại tránh bị đọc tâm thuật phát hiện đã quá khó, còn chưa kể đến việc lừa phỉnh nữa.
“Không khó.” Ngọc Tảo Vân nói, “Lòng người cũng có thể cải trang, cao tay còn có kẻ giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn, trong thiên địa này tự nhiên sẽ có người khắc chế được hắn, ta thấy tình nhân và ca ca của ngươi chính là khắc tinh của gia hoa rnafy.”
Hồng Tuấn: “???”
Câu nói này khiến hắn đoán ra, đêm qua Ngọc Tảo Vân, Lý Cảnh Lung và Cừu Vĩnh Tư đã bàn ra một kế hoạch nào đó.
“Ta đáp ứng ngươi.” ‘Hồng Tuấn’ trước tế đàn nhìn chăm chú Thanh Hùng, lặng lẽ nói, “Để Cảnh Lung đi.”
“Đáp ứng ta?” Thanh Hùng lại cười, đến phía Đỗ Hàn Thanh, một khắc này, Hồng Tuấn ở dưới tế đàn cực kỳ căng thẳng.
“Ngươi muốn hi sinh chứ gì?” Trong mắt Thanh Hùng mang theo thần sắc bi thương, trầm giọng nói: “Một năm kia, ngươi cũng nói như vậy với ta… chỉ cần Trù Tinh, Dục Trạch còn sống, ngươi làm gì cũng được.”
Trong ánh mắt Đỗ Hàn Thanh lộ ra vẻ kinh ngạc, mà ánh mắt Thanh Hùng nhìn hắn, dường như đang nhìn vào một pho tượng.
“Ngươi thích phàm nhân kia như vậy?” Thanh Hùng thấp giọng nói, “Ta thấy trong lòng ngươi không một chút áy náy, một chút tự trách, một chút… bảo hộ yêu tộc nào. Giờ phút này trong lòng ngươi, chỉ có gương mặt đáng ghét của tên phàm nhân kia!”
Ngay sau đó Thanh Hùng giơ tay, tát ‘Hồng Tuấn’, khiến Đỗ Hàn Thanh ngã lăn trên mặt đất, ‘Hồng Tuấn’ vô cùng suy yếu, nằm nghiêng trên mặt đất không ngừng run rẩy, khóe miệng chảy máu. Một bạt tai tát lên mặt Đỗ Hàn Thanh mà Hồng Tuấn ở dưới tế đàn phía xa cảm thấy như linh hồn mình bị đánh nát vậy.
Đỗ Hàn Thanh giãy dụa trên mặt đất, nhưng tay chân không còn chút khí lực nào, không điều khiển nổi, Thiên Cơ liên ma sát trên mặt đất, không ngừng kêu vang, hắn cố gắng quay đầu nhìn Thanh Hùng một chút.
“Không cởi được.” Thanh Hùng chậm rãi nói, “Đừng mơ tưởng, Thiên Cơ liên đã khóa lại thì không thể nào mở ra.”
Hồng Tuấn kinh ngạc, giờ phút này hắn đoán được suy nghĩ trong lòng Đỗ Hàn Thanh – Nếu có thể thoát được xiềng xích này, hắn sẽ dùng chút sức tàn quyết đồng quy vu tận với Thanh hùng.
Đỗ Hàn Thanh đứt quãng nói: “Ta… Ta…”
Thanh Hùng quay người, hướng về chính giữa tế đàn, đáp: “Năm dó Nhiên Đăng dùng sợi xích đó khóa ta năm trăm, người duy nhất trên thế gian có thể phá vỡ nó, trùng hợp lại ở ngay đây.”
Đỗ Hàn Thanh sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, nằm lặng lẽ ở đó.
“Không tồi.” Thanh Hùng lẩm bẩm, “Chính là ngươi, Hồng Tuấn. Lý Cảnh Lung không mở được, vì Thiên Cơ liên không phải pháp bảo của Nhiên Đăng…”
Hồng Tuấn: “…”
Ngọc Tảo Vân nghiêm mặt, Quỷ Vương cau mày, nâng một tay rồi lại chậm rãi buông xuống, vốn định giữ Hồng Tuấn lại.
Hồng Tuấn quá tập trung vào việc làm thế nào để mở được Thiên Cơ liên, chăm chú lắng nghe đối thoại trên tế đàn, mà lúc này, đằng sau điện Diên Khánh, có hai thân ảnh. Là A Thái và Lý Cảnh Lung.
“Pháp bảo duy nhất trên đời có thể phá vỡ dây xích này, là của Khổng Tuyên truyền lại, là Trảm Tiên Phi đao trong tay ngươi.” Thanh Hùng nói, “Phi đao nhận chủ, không có pháp lực, không ai sử dụng được nó. Nói cách khác, người phá vỡ xiềng xích chỉ có chính ngươi, nhưng một khi bị Thiên Cơ liên trói lại là mất toàn bộ pháp lực.”
Đỗ Hàn Thanh không ngừng run rẩy, Thanh Hùng lẩm bẩm nói: “Thế là hộp đựng chìa khóa, một khi bị khóa lại, vĩnh viễn không thể mở ra.”
Đỗ Hàn Thanh run giọng: “Ngươi từ ban đầu đã…”
Thanh Hùng lẩm bẩm: “Ngươi sám hối quá muộn, tiểu chất nhi của ta.”
Dưới tế đàn, một giọt nước mắt khẽ lăn dài từ khóe mắt Hồng Tuấn, tay Chiến Tử Thi Quỷ Vương vẫn giơ trên không, chưa hạ xuống.
“Dẫn đi.” Cuối cùng Thanh Hùng nói ra hai chữ.
Thủ hạ muốn tiến đến, đúng lúc này Côn Thần mặc hắc y lại xuất hiện dưới tế đàn, Ngọc Tảo Vân và Quỷ Vương đều lo sợ, Hồng Tuấn lập tức quay đầu, Côn Thần đứng cách đó chưa đầy hai mươi bước chân lại bước qua, từ từ đi lên.
“Nguy rồi.” Ngọc Tảo Vân lẩm bẩm.”
“Hắn tới đây làm gì?” Hồng Tuấn không tin nổi, nói.
Mục đích của Viên Côn cực kỳ rõ ràng, vừa đứng lên tế đàn hắn giơ tay chỉ hướng chính đông, không nói một câu, lại quay mặt về hướng tây. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thanh Hùng bỗng nhiên quay đầu, dưới tế đàn, Hồng Tuấn nhìn theo hướng Viên Côn chỉ, thấy Lý Cảnh Lung đứng trên mái hiên điện Diên Khánh.
Khi đó Lý Cảnh Lung đã giương cung, kim quang vạn đạo, Thanh Hùng quay người lập tức bay lên.
Tay áo A Thái tung bay, thả ra một vệt kim quang, ngay sau một khắc, bốn phía Đông Tây Nam Bắc, nhóm Khu ma sư hiện thân! Cừu Vĩnh Tư gào to một tiếng, Hàng Ma xử vung ra như Định Hải Thần Châm, từ trên trời lao nện xuống!
Viên Côn quay người lại, huýt sáo một cái, Thanh Hùng giương cánh, hóa thành chân thân Kim Sí Đại Bằng, vội xông lên điện Diên Khánh! Nhà cửa xung quanh sụp đổ, chim chóc từ bốn phương tám hướng vọt tới, trên không xuất hiện Vũ Châu, phóng tới tế đàn, định cứu Hồng Tuấn!
Hồng Tuấn đang định lao ra, đã bị Quỷ Vương giữ lại, cánh tay kia ấn xuống nặng tựa Thái sơn, Hồng Tuấn không động đậy nổi.
Quỷ Vương nói: “Tỉnh táo đi.”
Ngọc Tảo Vân: “Nhân dịp lúc này, tìm phi đao của ngươi, mau!”
Ngọc Tảo Vân đi trước dẫn đường, Hồng Tuấn quay đầu thoáng nhìn, chỉ thấy điện Diên Khánh đã bị Thanh Hùng phá hủy sạch, quanh tế đàn gió lốc cuốn lên, chim bay rợp trời, Viên Côn vẫn canh giữ trước tế đàn.
Lý Cảnh Lung, Cừu Vĩnh Tư, Mạc Nhật Căn, A Thái đồng loạt rút pháp khí Bất Động Minh Vương ra, Kim Sí Đại Bằng cực kỳ e ngại pháp khí này, không dám tấn công chính diện, Viên Côn thấp giọng nói: “Hủy lâu đi!:
Kim Sí Đại Bằng bay về phía không trung, Lý Cảnh Lung bắn tên như mưa sao, trên tế đàn, Đỗ Hàn Thanh hét một tiếng tê tâm liệt phế: “Cảnh Lung! Đi mau!:
Ngọc Tảo Vân phì cười, Hồng Tuấn lo lắng: “Lúc nào rồi người còn cười?”
“Thực xin lỗi, nhịn không được.” Ngọc Tảo Vân nói.
Quỷ Vương hỏi: “Trảm Tiên Phi Đao và Ngũ Sắc Thần Quang ở nơi nào?”
Ngọc Tảo Vân mờ mịt nói: “Ta không biết.”
Hồng Tuấn và hai Yêu vương đã chạy tới hành lang, nhìn về phía xa bên kia, tế đàn đã trở thành chiến trường, Quỷ Vương nói: “Trước hết cứ tìm phi đao đã, nhất định sẽ có cách!”
Đột nhiên Hồng Tuấn nghĩ ra: “Ta đoán… dù ta không biết giấu chỗ nào, nhưng ta đoán được nó nằm trong tay ai!”
Lý Cảnh Lung, huynh không được xảy ra chuyện… Trong lòng Hồng Tuấn âm thầm khẩn cầu.
Trời đất rung chuyển, toàn bộ điện Diên Khánh đã sụp đổ, Kim Sí Đại Bằng quét gió lốc tới, gạch vỡ ngói bể, ầm ầm tuôn về phía nhóm Khu ma sư, Lục Hứa và Vũ Châu mấy lần xông tới đều bị nhóm chim chóc đẩy lùi, Lục Hứa quát: “Đông quá, không tới gần được!”
Vũ Châu hướng về phía Đỗ Hàn Thanh hô: “Hồng Tuấn!”
‘Hồng Tuấn’ quỳ gối trên tế đàn, nhìn về phía bọn họ, lắc đầu, thở dốc, hiển nhiên hắn cũng không dám ngờ Lý Cảnh Lung sẽ đột nhiên đến cướp người, cũng hết cách. Viên Côn che mắt bằng vải đen, chỉ an tĩnh nghe ngóng tình hình xung quanh.
Bốn Khu ma sư liên tục tấn công Thanh Hùng, mục tiêu của Thanh Hùng lại cực rõ ràng, chính là Lý Cảnh Lung, gió bão quét gạch ngói lên chặn lại mưa tên của Kim Cương tiễn, bụi tro đầy trời ngăn cản tầm nhìn của Cừu Vĩnh Tư, mấy lần hắn vung Hàng Ma xử nhưng không đến được chỗ Thanh HÙng.
Ngay sau đó, chỗ Cừu Vĩnh Tư đang đứng bị lật tung, hất văng hắn xuống. Nơi Mạc Nhật Căn, A Thái đứng cũng ào ào đổ sụp, Thanh Hùng gầm lên giận dữ: “Đến đúng lúc lắm!”
Một vòng tên của Lý Cảnh Lung phá sạch gạch ngói trước mặt, dưới chân không có gì, hắn lập tức rơi xuống, nhưng Lý Cảnh Lung vô cùng tỉnh táo, đạp trúng một cột nhà từ không trung xoắn tới, hướng về phía trước nhảy lên. Trong chớp mắt, Lý Cảnh Lung đã đến phía trước mặt Kim Sí Đại Bằng, Thanh Hùng hiện thân giữa cơn gió lốc, xòe móng vuốt định xé toạc lồng ngực Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh Lung đổi cung sang tay trái, tay phải cầm Kim Cương tiễn sáng rực, nhanh chóng đỡ một trảo của Kim Sí Đại Bằng! Kim Sí Đại Bằng gào lên đau đớn, hất cả Lý Cảnh Lung lẫn pháp khí ra ngoài, Lý Cảnh Lung lập tức như diều đứt dây, từ trong cơn lốc ngã văng ra ngoài!
_________________________________________
Thiên Cơ chi liên: xích Thiên Cơ