“Ngươi cũng là đại yêu quái.” Hồng Tuấn lẩm bẩm nói, rồi cười, “Lại tiếp tục tu luyện, không chừng cũng hóa rồng.”
Triều Vân đang định nói gì, Hồng Tuấn đã mở miệng: “Triều Vân, đáp ứng ta.”
Hồng Tuấn nói thế này khiến Triều Vân cực kỳ căng thẳng. Chỉ nghe Hồng Tuấn nói: “Đáp ứng ta, mặc kệ mọi chuyện sau này thế nào, ngươi phải sống sót, thay ta bảo hộ Thánh địa.”
Triều Vân nói: “Bệ hạ! Ngài sẽ không…”
Hồng Tuấn chặn Triều Vân, nhìn chăm chú hai mắt Triều Vân sau tầng băng vải, lặp lại: “Mặc kệ chúng ta có gặp nguy hiểm, có thể đánh bại Côn Thần, làm sao tính được thiên mệnh, chỉ cần ngươi đáp ứng ta.”
Triều Vân im lặng rất lâu, cuối cùng cũng gật đầu. Hồng Tuấn cả cười, nói: “Chúng ta sẽ thắng, không biết tại sao, ta luôn cảm thấy có lòng tin rất kỳ quái.”
Triều Vân thấp giọng nói: “Ta biết ngài không nguyện ý khai chiến với Thanh Hùng đại nhân.”
Hồng Tuấn lẩm bẩm: “Không có cách khác… lại nói, ngươi cảm thấy, Viên Côn có thể biết được kết quả của trận chiến này không?”
Trên thực tế từ sau chiến loạn Trường An, Khu ma ti bàn luận nhiều nhất là về sức mạnh ‘dự đoán tương lai’ của Côn Thần. Hồng Tuấn bị Cừu Vĩnh Tư, Lý Cảnh Lung, Mạc Nhật Căn lật qua lật lại mà nói, nói đến mức mơ hồ. Nhưng Thanh Hùng lại vô tình dẫn dắt hắn.
Côn Thần thấy, chính là Hồng Tuấn ở trước mặt toàn bộ yêu tộc, bị thẩm vấn và xử quyết, mà Lý Cảnh Lung khi chuẩn bị đến Đát La Tư, đã dẫm một chân vào cạm bẫy của Thanh Hùng.
Nhưng bây giờ ‘mồi nhử’ đã thay xà đổi cột, thành Đỗ Hàn Thanh, Côn Thần đoán được tất cả, nhưng việc trước mắt có lẽ đã vượt ngoài dự đoán của Côn Thần?
“Ta cảm thấy Côn Thần không tiên đoán được việc ngài đã trốn ra.” Triều Vân cẩn thận nói, “Bởi vì khi ở Thánh địa, ta nghe trộm được một câu nói của bọn họ. Côn Thần.”
Hồng Tuấn sau khi theo nhóm Khu ma sư rời khỏi Thánh địa, Triều Vân và Cá chép yêu nuốt nửa viên nội đan đều có biến hóa kỳ lạ, yêu lực càng mạnh mẽ. Khi bị yêu lực thúc đẩy, Triều Vân bắt đầu lột xác. Bọn họ ẩn thân sau măng đá sâu trong rừng, đúng hôm đó Thanh Hùng và Viên Côn dọc bờ sông đi tới, nói chuyện yêu tộc, trong đó không ít việc liên quan đến Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung và Khu ma ti.
Thanh Hùng giấu diếm Quỷ Vương, Ngọc Tảo Vân, chuẩn bị đưa tin cho Hạn Bạt để Hạn Bạt chế trụ Hồng Tuấn bắt về Trung Nguyên, Côn Thần còn nhẫn tâm hơn, ở sau lưng Thanh Hùng ra hiệu lệnh thứ hai, để Hạn Bạt trực tiếp ăn thịt uống máu Hồng Tuấn, kết liễu hắn ở Tây vực.
Hai tên Yêu Vương lại quên mất còn Triều Vân đang ở Thánh địa, sau khi quyết định, Côn Thần dùng pháp thuật, thăm dò kết quả lần này.
“Nói cách khác.” Hồng Tuấn lẩm bẩm nói, “Côn Thần đã nhìn thấy kết quả.”
“Trong nháy mắt.” Triều Vân giải thích, “Côn Thần chỉ có thể trong thấy vài phần nhỏ trong nháy mắt.”
“Ta hiểu.” Hồng Tuấn lập tức hiểu được nguyên lý pháp thuật của Côn Thần, hắn thấp giọng nói, “Hắn trước hết định ra một thời điểm, một địa điểm, ta nhớ ra rồi… ngày đó hắn để ta nhìn thấy một ngày nào đó, ở Trường An, tình cảnh trong nhà…”
Triều Vân cũng không biết sau khi Côn Thần sử dụng pháp thuật sẽ nhìn trộm thời khắc nào ở tương lại, nhưng cảnh tượng này, nói cho hắn biết sẽ có biến số được tạo ra. Thế là Thanh Hùng và Viên Côn suy đoán, biết được Triều Vân tiết lộ phong thanh, lập tức quay lại tìm tung tích hắn.
Triều Vân ngay tại thời khắc lột xác sống chết, suýt nữa chết trong tay Thanh Hùng, Triệu Tử Long trước khi tu luyện thàn hình đã đưa nó dọc theo thủy đạo trốn thoát, nhưng Côn Thần là vương của thủy tộc, tai mắt khắp nơi, Cá chép yêu đành phải đưa nó lên bờ, Triều Vân bắt nó phải đi cứu Hồng Tuấn.
Thế là mới có một màn xảy ra bên Hàm Hải.
“Côn Thần xem trộm tương lai, sẽ hao phí sức lực.” Triều Vân nói, “Ta nói cho Hồ Vương xong, Hồ Vương phỏng đoán: Hắn không thể nhìn rõ mọi thời điểm, chỉ có thể nhìn thấy một điểm rồi suy đoán tiền căn hậu quả.”
Hồng Tuấn lẩm bẩm nói: “Cùng ngày quay về Trường An, khi hắn thi pháp thì có nói vừa lúc… Ta cảm giác tỉnh táo hơn rồi, lấy máu nữa đi.”
“Chờ thêm một chút.” Triều Vân lo lắng nói.
Hồng Tuấn khoát tay ra hiệu không sao, cứ như thế mấy lần, hắn vừa khôi phục lại lấy máu, từ đầu đến cuối hắn tự hỏi pháp thuật của Côn Thần, thảo luận đi thảo luận lại với Triều Vân, phát hiện ra hắn và Ngọc Tảo Vân và Triều Vân có nhiều ý nghĩ tình cờ trùng hợp, có nhiều việc Ngọc Tảo Vân còn đặt giả thiết cẩn thận mới lập lên kế hoạch thay mận đổi đào, cứu Hồng Tuấn ra.
Nửa đêm, hồ ly ở ngoài nhẹ gỗ cửa sổ, Triều Vân vội vàng để Ngọc Tảo Vân đi vào.
“Thế nào?” Ngọc Tảo Vân thấy sắc mặt Hồng Tuấn tái nhợt, cực kỳ lo lắng.
Hồng Tuấn ra hiệu không sao, Ngọc Tảo Vân còn nói: “Nói cho ngươi một tin tốt, đồng bọn của ngươi đã đến Long Môn sơn rồi.”
Hồng Tuấn lập tức cảm thấy có hi vọng, nhưng trong khoảnh khắc, một ý niệm khác xuất hiện, hắn đành đè cảm xúc xuống.
“Cảnh Lung không biết người bị cầm tù không phải ta.” Hồng Tuấn nói.
“Không tồi.” Hai mắt Ngọc Tảo Vân híp lại, như là đang cười.
Hồng Tuấn nói: “Đừng nói cho huynh ấy ta ở đây.”
Ngọc Tảo Vân lắc lắc đuôi, nói: “Xem hắn hành động thế nào.”
“Rất tốt.” Ngọc Tảo Vân tán thưởng, lại lùi một bước: “Sáng mai ta bảo Hàn Thanh nói khéo vài câu, cùng nhân tình của ngươi thương lượng trước đã, ngươi thông minh thật. Về sau ai dám nói bệ hạ đần thì liệu hồn với ta.”
“Có ý gì?” Triều Vân như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, hỏi Hồng Tuấn: “Vì sao không gặp Cảnh Lung, bệ hạ?”
Hồng Tuấn rốt cuộc chỉ cười không nói, khoát tay ra hiệu Triều Vân đừng lo, đến khuya, độc tố cũng giảm bớt. Hồng Tuấn nằm ngủ, nhưng trong lòng vẫn đảo qua đảo lại chuyện Côn Thần, Lý Cảnh Lung, không biết Ngọc Tảo Vân liên lạc với bọn họ, sẽ nói thế nào.”
Ngủ một giấc, tỉnh lại, Hồng Tuấn cảm nhận khí lực đã khôi phục. Triều Vân đối diện tấm gương, cởi băng vải loang lổ vết máu xuống.
“Ngươi khỏi rồi!” Hồng Tuấn vừa kinh ngạc vừa vui vẻ.
Triều Vân không còn hình rắn như trước, bề ngoài thay đổi rõ rệt, hai mắt nhỏ lại, con ngươi hóa thành màu đen, đồng tử không nhỏ hẹp như mèo. Dáng người cân xứng, lân phiến trên da đã biến mất, thú tính được xóa bỏ hoàn toàn.
Hắn kinh ngạc nhìn bản thân trong gương, Hồng Tuấn đi tơi, nâng cằm để hắn há miệng, đầu lưỡi Triều Vân liếm môi một lượt, môi lưỡi đã giống y hệt nhân tộc.
Hồng Tuấn cười nói: “Xem ra sau khi mọi người tu luyện có nhân hình, đều rất đẹp nha!”
Đầu tiên là Vũ Châu, sau là Triều Vân, sau khi thoát thai hoán cốt có được nhân hình đều trở thành mỹ nam tử. Đây là trạng thái bình thường của đại yêu quái, mặt Triều Vân đỏ lên, định hành lễ với Hồng Tuấn, Hồng Tuấn vội vàng khoát tay từ chối. Mà lúc này, giọng của Quỷ Vương ở bên ngoài vang lên: “Bề ngoài không tệ, có thể thành người trong mộng của các thiếu niên thiếu nữ đó.”
Triều Vân vội vàng mặc quần áo, Quỷ Vương hướng Hồng Tuấn hành lễ, Hồng Tuấn biết sau một đêm bàn bạc, hắn đã có sắp xếp, để Triều Vân ở lại tiếp ứng, cùng Qury Vương rời khỏi Khu ma ti Lạc Dương.
Bên ngoài chuẩn bị hai con ngựa, Quỷ Vương ra hiệu Hồng Tuấn lên ngựa, hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Hồng Tuấn đáp: “Tạm giải được độc, không dùng được pháp thuật.”
Quỷ Vương giục ngựa dẫn đường, đi đằng trước đáp: “Điều quan trọng nhất để thắng trận này, không phải là nhờ tu vi hay pháp lực cao cường thế nào, thắng bại đã sớm định, quyết định tất cả là trái tim ngươi.”
Hồng Tuấn đáp: “Chuyện này nghe giống như Lý Cảnh Lung nói vậy.”
“Tên nhóc kia rõ ràng hơn ngươi.” Quỷ Vương nói, “Không có pháp thuật sẽ không đánh trận, là việc cực nguy hiểm. Không tồi, so với Kim Sí Đại Bằng, Côn Vương mà nói, chúng ta yếu hơn nhiều…”
Hồng Tuấn nhìn chăm chú bóng lưng Quỷ Vương khoác tấm áo choàng tung bay trong gió tuyết, giờ khắc này đột nhiên hắn ý thức được, Quỷ Vương và Ngọc Tảo Vân còn tin tưởng hắn nhiều hơn hắn nghĩ. Mà lòng tin này, có vẻ giống như Lý Cảnh Lung, trăm sông đổ về một biển.
“… Nhưng thiên mệnh ở bên chúng ta.” Quỷ Vương nói tiếp.
Đó là một cảm xúc rất khó nói rõ, Hồng Tuấn còn có suy nghĩ, mọi người thần phục với hắn không phải vì hắn là người thừa kế chính thức của Trọng Minh mà từ sâu thẳm, Quỷ Vương, Hồ Vương cùng bọn hắn có chung ý niệm. Mà nếu nói lập trường rõ ràng, thì không phải Hồng Tuấn, kẻ cố chấp nhất chính lại là Lý Cảnh Lung.
Nói cách khác, bọn họ giúp đỡ hắn, không bằng nói, người mà Quỷ Vương và Hồ Vương công nhận, là Lý Cảnh Lung ở phía sau hắn.