Xong việc, chú bò ra khỏi vạc sắt đi tìmGiải Liên Hoàn. Bấy giờ, sau khi trải qua hai lần khiếp vía chú đã đủdựng tóc gáy rồi, lòng tham cũng bị dọa cho biến sạch. Cỗ quan tài nọchú không dám đụng vào, ngôi mộ thất này lại tà môn chết mẹ, chú khôngmuốn chần chờ thêm một giây nào nữa. Nếu Giải Liên Hoàn đã chụp xong các thứ rồi thì bọn họ phải rút khỏi đây ngay lập tức thôi.
Lúc đó chú đã quên béng mất rằng bìnhdưỡng khí của Giải Liên Hoàn không còn đủ oxy nữa, chứ nếu mà còn nhớthì hẳn chú đã biết rằng lúc này ra được đến bên ngoài đã không cònlà chuyện dễ dàng.
Nhưng đợi tới khi chú bò ra khỏi vạc sắt, trở lại trước quan tài đúc tượng đồng thì chú chợt nhận ra một điểm bất thường. Thứ nhất, chú không thấy Giải Liên Hoàn đâu nữa. Hắn không cònđứng ở chỗ cũ đã đành, mà dùng đèn pin chiếu một vòng cũng vẫn không tìm thấy. Thứ hai, đèn pin của Giải Liên Hoàn rơi trên mặt đất, rọi vào một bức bích họa bên cạnh, đang chớp tắt lập lòe.
Chú Ba chỉ sửng sốt chưa đến một giây,rồi mồ hôi lạnh túa ra, bởi vì cảnh tượng kiểu này chú từng thấy nhiềulần lắm rồi. Ở trong cổ mộ, hễ có người gặp chuyện chẳng lành thì đảmbảo là đèn pin sẽ rơi xuống đất. Hồi trước đi gắp Lạt Ma đã có nhiềungười gặp hạn, cho nên vừa nhác thấy chiếc đèn pin chỏng chơ trên đất là chú lập tức căng thẳng liền.
Lẽ nào trong lúc mình đang rúc trong vạc, Giải Liên Hoàn đã xảy ra chuyện gì, hay đã động đến cơ quan nào đó rồi?
Lúc nãy chú có nghe thấy âm thanh nàođâu. Nhưng có điều là khi đang chui trong vạc, thì quả thật chú cũngchẳng để ý xem bên ngoài có chuyện gì xảy ra không.
Cái gì gọi là kinh nghiệm? Thế này chínhlà kinh nghiệm đấy. Nếu đó là tôi, thì chắc chắn tôi sẽ chạy tới nhặtđèn pin, sau đó í ới gọi vài tiếng. Nhưng chú Ba thì xác định là đã cóchuyện rồi, tuy còn chưa biết đó là chuyện gì. Chú lại rút con dao găm,cả người tiến vào trạng thái sẵn sàng, vừa đi về hướng vạc sắt vừa tìmxem Giải Liên Hoàn ở chỗ nào.
Thời gian chú ở trong vạc sắt không dài, Giải Liên Hoàn nếu có trúng chiêu thì cũng chỉ có thể ngã loanh quanh gần vạc sắt.
Sau khi dè dặt từng ly nhưng vẫn nhanhchóng lượn một vòng quanh chiếc vạc, quả nhiên chú thình lình thấy GiảiLiên Hoàn ngã sóng xoài sau cỗ quan tài sắt, người cuộn lại thu lu,không hề động đậy. Chú Ba bèn rọi đèn pin vào mặt hắn, chẳng thấy hắnphản ứng gì, lại lia một vòng, cũng chẳng phát hiện xung quanh có thứnào kỳ dị.
Lạ thật, hình như không có dấu hiệu gì là động tới cơ quan, làm sao mà hắn lại bị ngã? Chú Ba có phần ngạc nhiên. Nhìn ngó xung quanh, thấy quả thực không có động tĩnh gì, chú liền bước nhanh lại gần, đỡ Giải Liên Hoàn dậy.
Giải Liên Hoàn đã mất tri giác, đờ ra như xác chết, cơ thể co quắp hết cả lại. Chú Ba dựng cổ hắn dậy, phát hiệnhắn chưa chết, lại sờ thử mấy chỗ hiểm thì thấy sau ót hắn bỏng rát, giơ tay lên xem thì thấy be bét máu.
Đếu mọe! Trong chốc lát, chú Ba tối tămmặt mũi. Sao lại có thể như thế? Sao thằng ôn này trông cứ y như bịngười ta đập cho ngất xỉu thế này.
Nhưng đây đang ở trong cổ mộ cơ mà. Làmgì có cơ quan cổ mộ nào lại được thiết kế để đập người ta ngất xỉu đâu.Còn bánh tông cũng không thể nào tốt bụng đến mức chỉ đập cho anh xỉu.Có thể đánh ngất người ta, chỉ có thể là một người khác mà thôi.
Nghĩ đến đó, chú Ba bỗng cảm thấy ớn lạnh tột cùng. Chú vội vàng quay đầu nhìn khắp bốn phía tối om, tự nhủ,không thể nào, chẳng lẽ ở đây còn có kẻ nào khác?