“Thế nào? Hoàng thượng có dành ra được chút thời gian nào không?” Lộ Ánh Tịch nửa nhắm nửa mở mắt, bàn tay xoa nhẹ chân mày, bộ dạng biếng nhác, mệt mỏi.
Trên mặt Tiểu Nam có sự lúng túng rõ ràng, giọng nói dè dặt, cẩn thận vang lên: “Bẩm nương nương, nô tỳ chờ tại Thần cung hơn một canh giờ, nhưng không thể gặp Hoàng thượng. Thái giám tổng quản nói rằng, Hoàng thượng chính sự bận rộn, đang ở ngự thư phòng nghị sự, đợi Hoàng thượng quay lại Thần cung sẽ chuyển đạt lời của nương nương đến Hoàng thượng. Nô tỳ lo nương nương đang chờ, nên quay về trước để báo cho nương nương biết một tiếng.”
Lộ Ánh Tịch mở to mắt, lòng nổi lên nghi ngờ.
Thấy nàng nhíu mày, Tiểu Nam vội giải thích: “Thái giám tổng quản nói đây là ý của Hoàng thượng. Mấy ngày này, nếu phi tần hậu cung muốn gặp mặt thánh thượng, đều phải đợi Hoàng thượng truyền gọi.”
“Bao gồm cả Bản cung?” Lộ Ánh Tịch mặt tối sầm, trong lòng càng trỗi dậy cảm giác khác lạ.
“Dạ.” Tiểu Nam thấp giọng, nàng ta cũng cảm thấy việc này có gì đó không đúng. Ngày Hoàng thượng và Hoàng hậu hồi cung, Hoàng thượng luôn dịu dàng bảo vệ nương nương đến Phượng Tê cung, lại còn đặc biệt căn dặn nàng ta phải chăm sóc nương nương chu đáo. Nhưng mới cách có ba ngày, lại đột nhiên thay đổi chóng mặt?
Lộ Ánh Tịch trầm mặc một lúc lâu, mới nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Bên phía Tê Điệp thế nào? Thai nhi không sao chứ?”
Tiểu Nam hơi do dự một chút, mới khe khẽ nói: “Nghe nói Hoàng thượng đã sai bốn Thái y đến chỗ Đoàn Hoàng hậu. Người ra lệnh các Thái y phải dốc sức chữa trị, kê thuốc để giữ được thai của Đoàn Hoàng hậu.”
Lộ Ánh Tịch cười khẩy một cái, từ từ nói: “Bản cung muốn đích thân đến Thần cung. Ngươi chuẩn bị kiệu đi.”
“Vâng, nô tỳ xin phép đi chuẩn bị.” Tiểu Nam gật đầu, nhanh nhẹn lui xuống.
Lộ Ánh Tịch xốc lại tinh thần, tự mình thay quần áo lộng lẫy chính thức trong cung, sửa soạn đến Thần cung nói rõ mọi chuyện.
Ngoài trời, trăng sao thưa thớt, gió mát phơi phới. Phong cảnh hoa lệ cao quý thấp thoáng qua tấm màn che của chiếc kiệu. Ánh sáng đèn lồng lung linh trong bóng đêm càng làm tôn lên phong cảnh trên đường đi thêm phần mập mờ đẹp mắt. Lòng Lộ Ánh Tịch lại nghĩ, buổi tối tĩnh mịch cùng đẹp đẽ này lại không thể nào mang đến chút bình lặng cho nàng. Phản ứng của Mộ Dung Thần Duệ đã không thể lấy lí do việc triều chính bề bộn để giải thích được nữa rồi. Hắn dường như đang trốn nàng, thậm chí còn muốn lạnh nhạt với nàng. Tất cả những điều này là vì sao? Nàng không tin hắn có lí do nào đó liền trở mặt vô tình. Phía sau chuyện này nhất định có lí do gì đó mà nàng chưa biết.
Kiệu dừng lại bên ngoài Thần cung. Thái giám tổng quản lễ độ cung kính đi ra đón Lộ Ánh Tịch. Nhưng hắn ta lại mời nàng đến Đại điện chờ và bảo rằng Hoàng thượng vẫn còn đang ở ngự thư phòng thảo luận chính sự. Lão không dám tự tiện quấy rầy.
Lộ Ánh Tịch cũng không muốn làm khó người dưới, nên đến tiền điện ngồi chờ ngay ngắn. Thần sắc bình thản ung dung, không có chút sầu lo hay buồn bực.
Nàng ngồi chờ một mạch tới giờ Hợi. Cung điện to lớn vắng lặng đến mức nghe rõ cả tiếng hít thở. Lộ Ánh Tịch nhìn thấy thái giám tổng quản tới rồi lại rời đi. Trong lòng biết hắn ta quả thực có đến ngự thư phòng nghe ngóng tình hình. Nhưng như vậy càng chứng tỏ rằng Mộ Dung Thần Duệ không muốn gặp nàng.
Càng cố gắng chờ đợi, lòng Lộ Ánh Tịch càng thêm thấp thỏm, bực bội. Nhưng nàng vẫn cố kiềm nén lại. Nàng bình tĩnh đứng dậy, chuẩn bị lên đường về lại Phượng Tê cung. Vừa ra khỏi cung, nàng liền thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi tới trên hành lang cách đó không xa.
Lộ Ánh Tịch lệnh cho kẻ dưới đứng chờ tại chỗ, một mình nàng đi về phía người kia.
“Phạm huynh.” Đợi khi đến gần, nàng mới nhẹ giọng gọi.
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương phượng an.” Phạm Thống thi lễ quy củ, so với lúc ngoài cung thì hắn ta khác lạ không ít.
Lộ Ánh Tịch vốn đã mang một bụng ngột ngạt khó chịu. Mà nàng thấy hắn ta lại khách sáo xa cách như vậy thì càng thêm bực bội. Nàng chỉ nhếch mép không mở miệng, chỉ đến gần nhìn hắn ta chằm chặp.
Phạm Thống bị nàng nhìn gần như vậy nên có hơi xấu hổ. Hắn lúng túng tìm đề tài nói chuyện: “Đã trễ thế này, sao Hoàng hậu còn ở đây?”
“Thế nào? Thần cung này Bản cung không thể tới sao?” Lộ Ánh Tịch tức giận trả lời.
“Phạm mỗ không có ý này.” Phạm Thống thấy tâm trạng nàng không tốt, nhất thời vẫn chưa nghĩ ra lí do. Hắn ta cho rằng nàng đang giận hắn ta, vì hắn ta đã cố tình tỏ ra xa lạ với nàng, cho nên hắn liền thành thật nói: “Trong cung không thể so với ngoài cung, Phạm mỗ chỉ làm theo khuôn phép nề nếp, không có ý gì khác.” Hắn ta từ lâu đã xem nàng là bạn bè thân thích, nhưng thân phận khác biệt, vẫn nên giữ đúng quy củ.
Nghe vậy, sự tức giận ứ đọng trong lòng Lộ Ánh Tịch đã giảm đi đôi phần, môi mỉm cười lại nói: “Phạm huynh, hồi cung đã nhiều ngày, bận lắm sao?”
“Bận lắm ạ.” Phạm Thống gật đầu, nhưng suy nghĩ lại liền nói: “Hoàng thượng còn bận bịu hơn, có rất nhiều việc quân và chính sự cần xử lý.”
“Ngay cả Phạm huynh cũng biết Hoàng thượng không muốn gặp ta sao?” Lộ Ánh Tịch đanh mặt, vừa cười nhạt vừa nghiêm nghị hỏi: “Có phải triều đình lại xảy ra chuyện lớn gì không?”
“Làm sao Hoàng thượng lại không muốn gặp người được chứ?” Phạm Thống còn thấy khó hiểu hơn cả nàng, liền lắc đầu: “Hoàng thượng chỉ bận quá mà thôi. Lộ huynh, người đừng suy nghĩ nhiều quá.” Cuối cùng, hắn ta còn chân thành khuyên nhủ nàng: “Phạm mỗ biết Lộ huynh và Hoàng thượng có tình cảm sâu sắc. Nhưng dù sao Hoàng thượng vẫn là vua của một nước, nên phải lấy quốc sự làm trọng. Lộ huynh phải thông cảm với người hơn mới phải.”
Lộ Ánh Tịch không biết nên khóc hay nên cười, nhưng nàng cũng không mở miệng phản bác. Dễ dàng nhận thấy, Phạm Thống cũng không biết nội tình bên trong. Nàng không có cách nào ở đây moi được tin tức có ích nào từ hắn ta.
Phạm Thống nhìn nàng đang lặng lẽ không nói, nên tưởng rằng nàng đã hiểu những điều hắn ta nói. Trên khuôn mặt to lớn, cương nghị của hắn ta lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lộ Ánh Tịch bất đắc dĩ nhìn hắn ta, đành hỏi: “Phạm huynh, sao ngươi lại ở đây?”
“Hoàng thượng truyền gọi Phạm mỗ đến trao đổi vài việc.” Phạm Thống không hề giấu diếm, thành thật trả lời nàng.
“Hoàng thượng truyền gọi ngươi? Vào lúc này?” Lộ Ánh Tịch suy nghĩ nhanh chóng, ánh mắt chợt lóe sáng.
“Vâng. Cho nên Phạm mỗ không thể ở đây nói chuyện lâu được. Hoàng hậu hãy bảo trọng.” Phạm Thống lại khôi phục cách xưng hô trang trọng, chắp tay thi lễ rồi bước nhanh vào trong điện.
Lộ Ánh Tịch cũng không giữ chân hắn ta, nàng chậm rãi đi đến một chỗ khác trên hành lang. Nàng đứng bên cạnh một cái trụ nhà được chạm trổ tinh tế. Nếu muốn từ ngự thư phòng về Thần cung thì nhất định phải qua chỗ này. Nàng ở đây chờ, nhất định Mộ Dung Thần Duệ sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi.
Đêm đã về khuya, ánh trăng trên trời bị mây đen che lấp, ánh sáng trắng mờ liền biến mất.
Lộ Ánh Tịch tĩnh tâm lại cương quyết đứng chờ. Qua nửa khắc sau, nàng đã thấy một bóng dáng cao to tuấn tú cùng đĩnh đạc đang từ xa đi lại đây. Bước chân của hắn thong thả, cúi đầu nhìn dưới đất, giống như vừa đi vừa suy nghĩ vấn đề nào đó.
Lộ Ánh Tịch nhìn hắn từ từ đi về phía mình, tim nàng bắt đầu đập rộn ràng. Ba ngày không được gặp hắn, dường như hắn đã gầy đi nhiều. Vầng trán nhiễm một màng mỏng mệt mỏi xua đi không được. Nhưng chiếc hoàng bào ngạo nghễ hào hùng lẫn cao quý của Hoàng đế tỏa sáng càng tăng thêm khí phách của hắn.
Bước chân của hắn vẫn bình ổn vững chãi, bước từng bước về phía nàng. Mùi Long diên hương trên người hắn nhàn nhạt len vào chóp mũi của nàng, khiến nàng không thể nhịn được cười, liền cong môi lên. Nàng định há miệng gọi, thế nhưng một tiếng “Thần” vẫn nghẹn tại cổ họng không thể thốt ra được. Nàng chỉ trợn tròn mắt nhìn hắn lướt qua người nàng, giống như không trông thấy nàng, tựa như nàng là không khí trong suốt không nhìn thấy bằng mắt.
Lộ Ánh Tịch sững sờ đứng tại chỗ, trơ mắt đứng nhìn thân ảnh màu ánh kim không hề quay đầu lại, càng ngày đi càng xa. Cổ họng nàng sít chặt lại, không nói ra được nửa từ. Hắn có thể tuyệt tình như vậy sao? Hắn có thể xem nàng như không hề tồn tại, ngay cả liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không muốn!
Lộ Ánh Tịch không hiểu nổi, ngẩn người đứng đó, sau một lúc lâu mới hoàn hồn.