Lý Cảnh Lung gật đầu không nói gì nữa. Hồng Tuấn suy nghĩ nói: “Luôn có cách từ từ giải quyết, chỉ cần hai ta ở bên nhau. À, hình như càng ngày càng lanh, huynh có lạnh không?”
Hai người bọn họ rúc vào trong chăn lông, Lý Cảnh Lung ở trong chăn cởi áo Hồng Tuấn, chạm vào da thịt hắn, hạ giọng: “Ta sưởi ấm cho em.”
Thân thể Lý Cảnh Lung như lò lửa, mỗi lần thân mật với Hồng Tuấn, giao hòa, tiến tới đều khiến Hồng Tuấn hạnh phúc vô cùng. Rời khỏi Dương Quan, mấy ngày đầu nhóm Khu ma sư còn bàn họp, nửa sau hành trình lời nói cũng đủ rồi, đều ở trong xe tránh nắng. Con đường tơ lụa giờ đã vào tháng mười nhưng vẫn nóng như cũ, ban ngày khiến người ta khó mà thân cận, đụng chạm vài cái đã toát mồ hôi.
Nhưng Lục Hứa chỉ cho Hồng Tuấn, sợ nóng thì mặc kệ luôn, Hồng Tuấn thử một lần, đúng là có phong vị rất khác. Hai người đầm đìa mồ hôi triền miên trong xe, trên vai lưng Lý Cảnh Lung sũng mồ hôi, tỏa ra mùi vị nam nhân, khiến huyết mạch Hồng Tuấn sôi sục. Mỗi lần bắt đầu, dường như không dừng được.
Nhưng làm như thế thì ngày nào cũng phải tắm rửa, may mà sau khi đi vào con đường tơ lụa, dịch trạm nào cũng có nguồn nước dồi dào, hoàng hôn đến ai cũng được tắm, lại bôi hương liệu, Hồng Tuấn cuối cùng cũng hiểu tại sao người Sắc Mục và Tây Vực lúc nào cũng có mùi hương rất đậm như vậy.
Rời khỏi Du Châu hai mươi ngày, thương đội đi đế một điểm trọng yếu – thành Ba Tân ở Hàm Hải. Các thương nhân bổ sung hàng hóa, dừng lại chừng ba ngày, ban đêm Hồng Tuấn ngủ trên xe không tốt, tiết thu mát mẻ, tiếng chợ ồn ào từ xa vọng tới như thôi miên khiến hắn ngủ rất say.
“Hồng Tuấn.” Lục Hứa gọi, nhẹ nhàng lay hắn, “Đi chỗ này với ta.”
Hồng Tuấn còn buồn ngủ đứng dậy, nhìn Lục Hứa, đổi y phục, đầu hoa mắt choáng đi ra ngoài.
“Đi đâu?” Hồng Tuấn hỏi.
Lục Hứa chỉ phía trước, thành Ba Tân rất nhỏ, nói là thành không bằng thôn quách, tầm mười gian đắp tường đất mở cửa cho thương nhân làm ăn, hai đường dựng lên thành hình chữ thập, cũng không có tường thành, người dân cũng chỉ có mười mấy hộ, phần lớn là thương đội đi qua.
Đi đến gò đất sau thành, vượt qua một sườn núi, chính là Hàm Hải, phía tây Hàm Hải có một ngọn núi cao, trên núi có một kiến trúc rất kỳ quái.
Hồng Tuấn tỉnh táo lại, nhìn kiến trúc kia.
Lục HỨa nói: “Ta chở ngươi, chúng ta đi lên.” Nói xong hóa thành Bạch Lộc, giữa dương quang xán lạn buổi chiều tà, bay qua Hàm hải, đạp sóng hướng về đỉnh núi.
“Đây là chỗ nào?” Hồng Tuấn kinh ngạc nói.
“Nhà trước kia của A Thái và Quỳnh ca.” Bạch Lộc nói.
Hồng Tuấn nhớ lại, A Thái ngày trước có đề cập đến một tòa Thánh điện ở núi cao cạnh Hàm Hải, nơi đó là nơi tiên tri Tỏa La Á Tư Đức bày kinh văn, sau này xây thành Thánh điện.
“A Thái và Quỳnh ca đều sinh ra trong Thánh điện này.” Lục Hứa và Hồng Tuấn đi vào Thánh điện hoang phế, cỏ dại mọc um tùm. “Đặc Lan Đóa cũng quen biết A Thái ở đây.”
“Làm sao ngươi biết nhiều vậy?” Hồng Tuấn gạt dây leo, mở cửa.
Lục Hứa: “Quỳnh ca nói cho ta biết.”
Hồng Tuấn: “Àaa.”
” ‘Àaa’ là có ý gì?” Lục Hứa mặt không biến sắc nói.
“Ý trên mặt chữ.” Hồng Tuấn hoài nghi liếc Lục Hứa, nói, “Hai người thường vụng trộm nói chuyện?”
Lục Hứa: “Không có! Cái gì là ‘vụng trộm’! Lúc nào làm nhiệm vụ mới nói vài câu thôi!”
A Sử Na Quỳnh không nói cho Hồng Tuấn chuyện xưa, vì mối quan hệ của Lý Cảnh Lung với Hồng Tuấn, A Thái thường cảnh cáo A Sử Na Quỳnh tránh tìm phiền phức, A Sử Na Quỳnh cố gắng kìm chế. Dù là trêu đùa cũng không dám trêu đùa Hồng Tuấn, lúc trước còn dám đùa Lục Hứa vài câu, hiện giờ cũng chẳng dám tiếp xúc nhiều, ở Khu ma ti nhiều ngày dần cũng không còn nghịch ngợm nữa.
Hồng Tuấn: “Hắn có thể đi đùa giỡn Triệu Tử Long mà.”
Lục Hứa: “…”
Hồng Tuấn vẫn rất thích A Sử Na Quỳnh, không chỉ hắn, mà đồng bạn nào cũng đều đáng tin, cùng nhau vượt qua sinh tử. Khi Lục Hứa đến tế đàn, Hồng Tuấn hiểu ra.
“Ngươi muốn hiểu rõ hắn.” Hồng Tuấn nói.
“Không có.” Lục Hứa đáp, “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta cảm thấy hắn có chút…”
Trong Thánh điện có rất nhiều bích họa, vẽ Tỏa La Á Tư Đức giảng kinh và tích truyện trong cổ kinh Ba Tư. Hai người đứng sóng vai, nhìn một lúc, Lục Hứa nói: “Cô độc.”
Hồng Tuấn khẽ cau mày, Lục Hứa nói: “Nhưng đó không phải mục đích của ta, trưởng sử bảo ta điều tra, liệu Quỳnh ca có phải người nắm giữ pháp khí không, dù sao hắn và A Thái cũng đều sinh ra ở đây.”
Hồng Tuấn kiểm tra Thánh điện, cả khu mộ sau núi, trên mộ có một bia văn, viết chữ Ba Tư. Cả hai đều không hiểu gì, nhưng Hồng Tuấn đột nhiên phát hiện một ký hiệu, giống ký hiệu thêu trên áo choàng A Thái.
“Thánh nữ.” Hồng Tuấn nói, “Là sư phụ của Lý Quy Niên và A Thái.”
“Tìm xem có cơ quan hay không.” Lục Hứa nói.
“Vật quan trọng như vậy, sao đám Cảnh Lung không tự đến?”
Lý Cảnh Lung cùng Cừu Vĩnh Tư, Mạc Nhật Căn hỏi thăm tung tích A Thái, sự thật A Thái đã qua thành Ba Tân, còn ở đây gặp một người, căn cứ theo phỏng đoán rất có thể là An Mạn Hồ Khắc Lạp Đạc. Nhưng A Thái và A Sử Na Quỳnh không quay về nơi sinh ra đã vội vàng rời đi.
Nhiệm vụ của Lục Hứa và Hồng Tuấn là tìm xem nơi đây có cửa ra của địa mạch không, theo lý thuyết là không có. Nhưng khi Hồng Tuấn và Lục Hứa xuất hành hay nói chuyện phiếm, có khi nói về Cừu Vĩnh Tư, lúc thì A Sử Na Quỳnh và Mạc Nhật Căn, Lý Cảnh Lung, kỳ quái là bọn họ không nhắc tới với A Thái, có lẽ cảm thấy hắn còn xinh đẹp hơn nữ hài tử nên mới không hứng thú.
Thần hỏa đã tắt không thể nào thắp lại, vài nơi trên tế đàn chỉ có tro tàn, Lục Hứa đột nhiên nói: “Đến xem cái này.”
Hồng Tuấn đi vào một gian phòng, ánh nắng từ phía khe hở của vườn hoa phía trên chiếu xuống, đây là tiêu chuẩn đình viện Ba Tư, ở giữa còn mấy đài phun nước nhỏ, Lục Hứa nói: “Ngươi nhìn hai pho tượng này, một trái một phải đều rất bóng, dường như có người dùng lực chuyển qua.”
Hồng Tuấn nghĩ thầm, mấy người là người kiểu gì vậy, tiểu tiết như thế cũng không bỏ sót, liền vươn tay cùng Lục Hứa hợp lực vặn, hai pho tượng chuyển động xong bỗng nhiên mặt đất hạ xuống hiện ra một lối đi.
“Oa.” Hồng Tuấn nói, “Có bảo vật sao?”
Hai người gãi đầu, Hồng Tuấn đi vào trước, không gian tối đen, Hồng Tuấn vỗ tay, trong tay bắn ra ánh lửa chiếu sáng tầng hầm kia.
Tầng hầm rỗng tuếch, ở cuối có một cánh cửa, đằng sau là một lối đi sâu hun hút. Hồng Tuấn đếm bước, thấp giọng nói: “Chỗ này chắc phải xuống đáy Hàm Hải rồi.:
Đột nhiên Lục Hứa vấp phải cái gì, hai người cúi đầu, ánh sáng chiếu rọi một gương mặt.
Hồng Tuấn, Lục Hứa đồng thời hô to một tiếng.
Đó là một nam nhân bị trói, tóc tai bù xù, toàn thân đầy vết máu, Hồng Tuấn nói: “Chỗ này sao lại có người?!”
“Chết rồi sao?”
“Nhìn xem…”
Hồng Tuấn vỗ sườn mặt người kia, gạt mớ tóc bết máu, mặt mũi cực kỳ quen thuộc, râu ria lâu ngày chưa cắt gội, khóe mắt rách nát, gầy không còn hình người, toàn bộ ngón tay bị bẻ gãy…
… Chính là A Sử Na Quỳnh.
Hồng Tuấn: “…”
Lục Hứa: “…”
______________________________________
Hàm hải: Biển Aral, à một vùng bồn địa trũng gồm một vài hồ nước mặn nằm ở Trung Á mà trước kia liên kết thành một biển kín (không thông thủy với các biển hay đại dương khác); phía bắc là Kazakhstan và phía nam là Cộng hòa tự trị Qaraqalpaqstan của Uzbekistan. Aral có thể gọi là hồ vì nó không thông với biển khác, tuy vậy hồ duy trì được nồng độ muối khá cao, tương đương với nồng độ của đại dương. Đến tháng 8 năm 2009, biển Aral hầu như đã bị bốc hơi hết. Tên gọi Aral có thể dịch thành “biển của các hòn đảo”, chỉ tới trên 1.534 đảo một thời từng nhô lên trên mặt nước của nó; trong tiếng Turk cổ “aral” là ‘đảo và bụi cây’. (từ Wikipedia)
