Giọng nói của Mộ Chỉ Ly chắc như đinh đóng cột, không cho hắn từ chối, nàng tuyệt đối không thể buông Dật Thần ra được.
– Ly nhi nói đúng, đừng nói ngu ngốc như vậy nữa, lúc Thiên Nhi bị thương nặng ngươi cũng không bỏ Thiên Nhi thì lẽ nào bọn ta lại bỏ ngươi sao? Trong mắt bọn ta thì ngươi còn quan trọng hơn cả mạng sống của bọn ta nữa.
Ánh mắt Hàn Như Liệt sắc bén, vừa vung tay lên thì Mộ Dật Thần liền bị hắn mang vào trụ sở bí mật.
Sau đó, bên cạnh Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt xuất hiện hơn 100 người. Hôm nay muốn tránh cũng không thể tránh, bọn họ chỉ còn biện pháp duy nhất.
Một lưỡi dao sắc bén nhất loạt xuất hiện trong tay mọi người, họ cứa vào cánh tay, máu tươi không ngừng chảy ra, mặt biển lần thứ hai được nhuộm đỏ, mọi người chia làm nhiều hướng khác nhau bơi đi. Nếu như bọn họ bị Quang Minh lão nhân bắt lại thì toàn bộ tu luyện giả ở trụ sở bí mật cũng không thể sống sót được, hành động như vậy có thể khiến bọn họ mất mạng, nhưng cũng có thể còn một vài người giữ lại được tính mạng.
Tu luyện giả trong trụ sở bí mật được huấn luyện nghiêm chỉnh nên Mộ Chỉ Ly hầu như không giải thích gì, đa số đều nghe theo mệnh lệnh của Mộ Chỉ Ly mà thực hiện. Từ lúc bọn họ nhìn thấy Mộ Dật Thần bị thương nặng thì họ liền hiểu được lần này sẽ gặp phải một kẻ thù mạnh nhất từ trước đến giờ.
Lúc tất cả trước mắt Cầm Uyển Kim khôi phục lại như bình thường thì ba người Mộ Chỉ Ly đã sớm biến mất, mặt mày u ám, trên khuôn mặt bà hiện lên sự tức giận:
– Mấy tiểu tử kia lại có thể thi triển ra Quang minh phù chú đến trình độ này, đúng là đánh giá thấp bọn nó rồi.
Nếu có người ở đây thì sẽ phát hiện ra trên gương mặt của Cầm Uyển Kim bỗng xuất hiện một Quang minh phù chú ở đó. Đường hoa văn tuy nhỏ nhưng lại thấy rõ.
Mặc dù bà nỗ lực phản kháng, thế nhưng Quang minh phù chú vẫn trói buộc được bà, may mà thuộc tính lĩnh ngộ của Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt mới chỉ là lục trọng. Bị dính Quang minh phù chú nhưng bà cũng sẽ gỡ bỏ được nó, hôm nay đợi sau khi trở về bà sẽ tìm Hắc Ám lão nhân trợ giúp giải trừ phù chú đáng nguyền rủa này.
Ánh mắt nhìn vào nước biển cuồn cuộn, bà hừ lạnh một tiếng:
– Các ngươi, hôm nay nhất định phải chết trong tay ta.
Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt thi triển tốc độ nhanh nhất, ở ngoài khơi không giống như mặt đất bằng phẳng, lòng của hai người càng lúc càng nặng nề, với lực lượng của Quang Minh lão nhân, e rằng với cách này cũng không có tác dụng nhiều, cuối cùng bọn họ cũng sẽ bị phát hiện thôi.
Nhưng bây giờ họ không có tâm tư để lo lắng nhiều, bây giờ chỉ có thể đi từng bước mà thôi.
Tịch diệt sâm lâm, đoàn người Yên Hồng Hãn rốt cuộc cũng đến được nơi truyền thừa, nhìn nơi truyền thừa chưa bị phá hủy thì trên khuôn mặt mọi người hiện lên sự vui mừng khôn xiết.
– Tìm nhiều năm như vậy cuối cùng chúng ta cũng không bị thất vọng.
Yên Hồng Hãn kích động nói, hắn hiểu rằng việc này là trách nhiệm của hắn, gánh nặng trên vai hắn, chưa bao giờ dám lơ là, nhiều năm nỗ lực, hôm nay nhận được thành quả, cảm giác này khó mà nói thành lời được.
Yên Uẩn Viễn nhìn nơi truyền thừa kia, trong lòng cũng kích động không ít, trách nhiệm của hắn với Yên gia giờ đã hoàn thành rồi.
Ngay sau đó một tòa cung điện khổng lồ xuất hiện trước mặt họ, trong nháy mắt nhìn thấy cung điện xuất hiện thì ai cũng kinh ngạc, âm thầm sợ hãi, quả không hổ danh là nguyên tố truyền thừa à, tòa cung điện trước mặt này chỉ có thể là truyền thừa thôi.
Trong mắt mọi người đầy vẻ mong đợi, nếu bọn họ có thể nhận được truyền thừa thì rất có thể tương lai bọn họ sẽ là nguyên tố lão nhân, đạt được cảnh giới bất tử, đồng thời thực lực sẽ vô cùng mạnh mẽ, từ đó về sau trời đất to lớn sẽ do bọn họ đảm nhiệm.
Đây hầu như là giấc mơ của đệ tử Yên gia, cho dù là bất kì ai trong Yên gia nhận được truyền thừa thì Yên gia đều sẽ phát triển mạnh, nhưng nói cho cùng thì ai cũng mong mình sẽ là người nhận được truyền thừa.
Yên Uẩn Viễn nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, chậm rãi nói:
– Các ngươi thử một chút đi, để xem ai là người có thể nhận được truyền thừa.
Truyền thừa là một chuyện, nhưng phải xem ai là người có duyên nữa, nhất là nguyên tố truyền thừa, điều kiện hà khắc thế nào cũng không cần nói nữa.
Cũng rất có khả năng là trong cả đám người bọn họ không có ai thành công nhận được truyền thừa cả, đám người Mộ Chỉ Ly để cho bọn họ đến đây trước đã là rất hiếm rồi.
– Yên bá, bá có muốn thử một chút không?
Yên Hồng Hãn dò hỏi, hắn thấy thực lực của Yên Uẩn Viễn rất mạnh, cho ông ấy thử mới là cơ hội lớn nhất.
Yên Uẩn Viễn cười lắc đầu:
– Ta vốn muốn sống tự do, những năm gần đây làm người bảo vệ vậy là đủ rồi, ngươi vẫn muốn ta tiếp tục làm người bảo vệ cho Yên gia sao? Huống chi nếu ta có duyên thì đã sớm nhận được truyền thừa rồi, với lại đã từng tuổi này rồi, không còn thích hợp nữa.
Hắn cũng giống như Tù Vô Bi, sống nhiều năm như vậy, chuyện trên thế gian họ đã nhìn thấy nhiều, chuyện bất tử cũng không quá hấp dẫn, chi bằng cứ sống như vậy đi, không cần phải mang theo trách nhiệm này nọ, sống an nhàn tự tại sẽ tốt hơn nhiều.
Nghe vậy Yên Hồng Hãn dừng lại một chút, cũng không nói thêm nữa mà tiếp tục quan sát truyền thừa.
– Đây là truyền thừa Thổ thuộc tính (đất).
Yên Uẩn Viễn chậm rãi nói. Trong khoảng thời gian này cũng đã đủ để bọn họ phán đoán được thuộc tính truyền thừa.
Yên Uẩn Viễn vừa dứt lời thì không ít đệ tử Yên gia hiện lên vẻ thất vọng, bọn họ không có Thổ thuộc tính nên truyền thừa này không liên quan gì đến họ cả, đồng nghĩa với việc những đệ tử có Thổ thuộc tính bị kích động không ngừng.
Yên Uẩn Viễn nhìn Yên Hồng Hãn, nói:
– Ngươi có Thổ thuộc tính vậy thì thử trước đi.
Yên Hồng Hãn gật đầu, lập tức ánh mắt của mọi người liền nhìn vào trong cung điện, ánh mắt sắc bén và nghiêm trọng, một khi đi vào trong đó thì tất cả không còn do hắn khống chế nữa.
Cầm Uyển Kim trôi giữa không trung, nhìn máu trôi trên mặt biển, mắt híp lại, lẩm bẩm nói:
– Muốn dùng cách này để khiến ta không nhận ra sao? Nghĩ đơn giản quá rồi đấy…..
Vừa dứt lời, thân hình Cầm Uyển Kim biến mất trong nháy mắt, ngay sau đó từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, trên mặt biển máu tươi đậm hơn vài phần.
Đột nhiên Cầm Uyển Kim nhìn về một phía, đôi môi khẽ nhếch lên:
– Lần này không ai có thể cứu được các ngươi đâu.
Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần đồng thời phát hiện ra một một khí tức quang minh cực khủng đang tiến gần đến bọn họ.
– Quang Minh lão nhân.
Mộ Chỉ Ly nhỏ giọng nói, sắc mặt cực kì nghiêm trọng, hôm nay có thể nói là họ đã đi đến cùng đường, công kích như vậy cũng không ảnh hưởng đến Quang Minh lão nhân, chẳng lẽ hôm nay bọn họ thực sự phải bỏ mạng ở đây sao?
– Ha ha.
Một tiếng cười khanh khách truyền đến, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt nghe như tiếng ma âm địa ngục.
– Các ngươi chạy tiếp đi.
Nếu đã bị đuổi theo thì hai người Mộ Chỉ Ly quyết định ngừng lại, thân hình khẽ động, chân đạp hư không, nhìn Quang Minh lão nhân đang cấp tốc đến gần, yên lặng mà chống đỡ.
Mộ Chỉ Ly chú ý tới đạo phù chú trên khuôn mặt Quang Minh lão nhân, trong lòng hiện lên một chút nghi hoặc, lúc trước rõ ràng trên mặt Quang Minh lão nhân không có đạo phù chú này, vậy bây giờ sao lại có?
Cảm nhận được ánh mắt của Mộ Chỉ Ly thì sắc mặt Cầm Uyển Kim hơi khó coi.
– Với thực lực của các ngươi mà có thể thi triển ra Quang Minh phù chú thì đúng là không tệ, nhưng lực lượng vẫn còn quá yếu.
Mộ Chỉ Ly nhíu mày, mắt lộ vẻ nghi hoặc.
– Chiêu bọn ta thi triển lúc nãy là Quang Minh phù chú sao?
Tên này nàng chưa nghe qua bao giờ, chẳng lẽ chiêu thức do mình bỗng nhiên nghĩ ra lại thực sự tồn tại sao?
Ánh mắt Cầm Uyển Kim ngưng lại, nhìn bộ dạng kinh ngạc của Mộ Chỉ Ly thì trong lòng càng khiếp sợ hơn, chẳng lẽ Mộ Chỉ Ly không biết về Quang Minh phù chú mà tự mình sáng tạo ra sao?
Nhưng nếu cái gì cũng không biết thì làm sao có thể thi triển Hắc Ám phù chú để đối phó với Hoàng Phổ Vân và thi triển Quang Minh phù chú đối phó với mình? Chuyện này hình hình như có chút khó hiểu à…
Trên thực tế, lúc Mộ Chỉ Ly đối phó với Hoàng Phổ Vân là hợp thể với Mộ Dật Thần, tất nhiên là hai thuộc tính dung hợp lại với nhau sẽ cực mạnh, còn đối phó với Quang Minh lão nhân thì lại nghĩ rằng thực lực của bà nhất định hơn họ rất nhiều, lúc dùng lực lượng Quang Minh thật sự là đánh bậy đánh bạ.
– Không sai.
Đến lúc này rồi bà cũng không cần giấu diếm nữa.
– Hôm nay các ngươi cũng sẽ đến Hoàng Tuyền thì chỉ có thể trách vì đã nhận truyền thừa của hai người Lưu Nhan Ngọc.
Khóe miệng Cầm Uyển Kim nở một nụ cười nhàn nhạt, bỗng nhiên đưa tay ra, hai đạo công kích từ lòng bàn tay nổ bắn ra xa, xuyên thủng hư không, bắn đến hai người Mộ Chỉ Ly với tốc độ ánh sáng.
Hai người thay đổi thủ ấn rất nhanh, nghênh chiến từng đạo công kích, tuy rằng có thể khiến cho lực lượng quang minh yếu đi vài phần nhưng tác dụng cũng không lớn.
– Ầm! Ầm!
Hai người bay ngược ra, phun một ngụm máu tươi giữa không trung, rơi xuống mặt biển.
Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau rát, lực lượng Quang minh thuộc tính trong cơ thể nàng chạy tới chạy lui, thực lực của bản thân trong nháy mắt đã yếu đi.
Nàng nhíu mày, cứ thế này thì phải làm thế nào đây?
Xảo Xảo bay nhanh đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, nhìn Mộ Chỉ Ly bị thương nặng thì nước mắt nó khẽ rơi.
– Chủ nhân, người ổn không?
Mộ Chỉ Ly thấy Xảo Xảo đột nhiên xuất hiện thì vội vàng nói:
– Xảo Xảo, ở đây nguy hiểm lắm, ngươi mau trở về cho ta.
Xảo Xảo nước mắt lưng trong, lắc đầu.
– Không!