Mộ Dật Thần cũng từ trong cơ thể Mộ Chỉ Ly thoát ra, trong đôi mắt đen huyền mang theo vẻ vui mừng:
– Không ngờ sau khi hai thuộc tính dung hòa lại phát ra hiệu quả thế này, cũng may là cuối cùng đã có thể giải quyết được Hoàng Phổ Vân.
Sự tồn tại của Hoàng Phổ Vân lúc nào cũng khiến trong lòng hắn dâng lên một nỗi lo âu, người này dường như đã định trước là hòn đá ngán bước chân của bọn họ, chỉ khi nào Hoàng Phổ Vân hoàn toàn biến mất ở trên thế giới này thì hắn mới có thể an tâm.
Thế nhưng đúng vào lúc này, một tiếng cười chói tay cùng với một giọng nói sắc bén lại truyền vào trong tai đám người Mộ Chỉ Ly:
– Muốn giết ta à! Không đơn giản như vậy đâu! Hôm nay, ta sẽ không dây dưa với các ngươi nữa, lần sau gặp mặt, ta nhất định sẽ lấy đầu của các ngươi!
Thân hình của Hoàng Phổ Vân lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của đám người Mộ Chỉ Ly. Vừa dứt lời thì hắn liền nhanh chóng rời khỏi, chỉ trong thời gian ngắn đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Mộ Chỉ Ly thầm than một tiếng:
– Lần này không thể giải quyết Hoàng Phổ Vân thì lần sau gặp hắn sợ rằng tình huống sẽ càng thêm gay go hơn nữa.
Tốc độ tu luyện của Hoàng Phổ Vân rất nhanh, qua một thời gian ngắn nữa thì thực lực của hắn nhất định sẽ tăng lên vài phần.
– Thời thế hiện nay thật sự vô cùng rối loạn.
Hàn Như Liệt không kềm được mà cảm khái nói, người thừa kế bọn họ không chỉ đối mặt với sự truy sát của các lão nhân thuộc tính, tình hình chiến sự giữa Thiên Âm Môn và Thiên Ma Tông mà còn có cái tên âm hồn bất tán Hoàng Phổ Vân này vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bọn họ, tình huống hiện tại thật sự rất gay go.
– Đệ đi xem Thiên Nhi thế nào!
Mộ Dật Thần căn bản không có tâm tình suy nghĩ đến tất cả mọi chuyện, hiện tại trong lòng hắn vẫn luôn canh cánh tình huống của Thiên Nhi, chẳng biết thương thế của nàng thế nào, ngộ nhỡ Thiên Nhi có chuyện gì thì hắn sống trên cõi đời này còn có ý nghĩa gì chứ?
Một khắc sau, Mộ Dật Thần liền biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Mộ Chỉ Ly liếc mắt sang Hàn Như Liệt, Hàn Như Liệt vội nói:
– Nàng mau đi xem tình hình của Thiên Âm Môn đi, nơi này cứ giao cho chúng ta là được rồi.
Các hình nhân đã mất đi khống chế, muốn đối phó với chúng nó là một chuyện cực kỳ đơn giản. Chỉ có điều lần này xem như là Hoàng Phổ Vân cũng tổn thất rất lớn, ở đây nhiều hình nhân như thế, chắc chắn Hoàng Phổ Vân cũng phải tốn rất nhiều tâm huyết để nuôi nấng nên, nhưng bây giờ lại hoàn toàn bị vứt bỏ ở nơi này.
Hàn Như Liệt cũng rất lo lắng cho Thiên Nhi, chỉ là tình huống trước mắt vẫn cần có hắn ở đây. Lần này số lượng tu luyện giả ở Trụ sở bí mật bị tổn thất không ít, vì thế nên hắn cũng không thể để cho bọn họ tổn thất thêm nữa.
Mộ Chỉ Ly nhanh chóng đi đến Trụ sở bí mật, đập vào mắt nàng chính là đôi mắt phiếm hồng của Mộ Dật Thần, hai tay hắn nắm chặt thành quyền, hung hăng mím chặt môi, không nói một tiếng nào, nhưng ở trong lòng hắn vẫn đang cố gắng kềm chế đau khổ. Tim nàng chấn động, Mộ Chỉ Ly bước nhanh hơn, lúc này mới nhìn thấy đám người Thiên Nhi ở phía sau Mộ Dật Thần.
Thế nhưng khi nàng nhìn thấy Thiên Nhi thì sắc mặt Mộ Chỉ Ly cũng trở nên khó coi, vội vàng hỏi:
– Dĩnh Nhi, tình trạng của Thiên hiện tại thế nào?
Trên mặt Hàn Dĩnh Nhi tràn đầy lo lắng:
– Tình trạng Thiên Nhi hiện tại không ổn, sức sống của nàng đang bị rút ra rất nhanh, không ngừng thổ huyết, nếu cứ tiếp tục như thế này thì sợ rằng sẽ khó giữ được tính mạng.
– Hoàng Phổ Vân!
Mộ Dật Thần cắn chặt hàm răng, ba chữ từ trong miệng hắn phun ra, nơi huyệt Thái Dương nổi gân xanh, hai tay càng nắm chặt, ánh mắt xen lẫn sự lo lắng không yên, đau đớn, oán hận,… rất nhiều loại cảm xúc đang dâng trào trong lòng của hắn:
– Ta nhất định phải giết hắn!
Mộ Chỉ Ly không kịp lo lắng đến tình hình của Mộ Dật Thần, ngân châm trong tay nhanh chóng đâm xống mấy huyệt đạo quan trọng, nàng chỉ có thể tận lực bảo trụ tính mạng của Thiên Nhi! Sống lại lực nhanh chóng vọt vào trong cơ thể của Thiên Nhi, lúc này Mộ Chỉ Ly mới biết được tình trạng của Thiên Nhi có bao nhiêu gay go.
Ngũ tạng lục phủ của nàng đã bị phá hoại đến không nhìn ra hình dáng, Quang Minh thuộc tính gần như đã hoàn toàn bị tiêu tan, Hắc Ám thiên lực thì lại không ngừng phá hư sức sống của nàng. Kỳ lạ nhất chính là ngay cả huyết khí của nàng cũng bị Hắc Ám thuộc tính này hấp thu, giống hệt như công pháp mà Hoàng Phổ Vân tu luyện.
Mặc dù nàng không ngừng đem Sống lại lực rót vào trong cơ thể Thiên Nhi, nhưng cũng chỉ là phương pháp tạm thời, một khi Sống lại lực tiêu tan thì tình trạng của Thiên Nhi cũng không cách nào xoay chuyển. Tim của Mộ Chỉ Ly như có ai bóp chặt vậy, một loại cảm giác đau đớn lan tràn trong tim của nàng, trái tin của nàng phảng phất như bị vô số ngân châm đâm vào, đau đớn đến tột cùng.
– Thiên Nhi, tỷ nhất định sẽ không để cho muội có chuyện!
Mộ Chỉ Ly cắn răng nói, ty rằng Thiên Nhi đang hôn mê căn bản không thể nghe được tiếng nói của nàng, nhưng nguyên nhân nàng học y chính là không muốn để cho người thân của nàng chết đi trước mặt nàng, vì thế nên nàng tuyệt đối sẽ không để cho Thiên Nhi rời khỏi họn họ, tuyệt đối sẽ không!
Mộ Dật Thần vội vàng hỏi:
– Chỉ Ly tỷ, tình trạng của Thiên Nhi đã như thế, tỷ có biện pháp cứu nàng không?
Hiện tại, Mộ Chỉ Ly chính là cộng cỏ cứu mạng duy nhất, từ khi hắn tiếp xúc với con người cho đến nay thì người có y thuật cao minh nhất chính là Mộ Chỉ Ly.
Trong đôi mắt đen huyền tràn đầy vẻ chờ mong, xen lẫn chút sợ hãi, phảng phất như hắn đang rơi vào vực sâu vạn trượng tối tăm, chỉ còn sót lại một luồng ánh sáng nhỏ nhoi, một khi luồng ánh sáng này biến mất thì hắn sẽ vĩnh viễn rơi vào bóng tối.
Nhìn sắc mặt của Mộ Dật Thần, tâm của Mộ Chỉ Ly cũng đang run rẩy, thế nhưng nàng chỉ có thể nói:
– Trước mắt tỷ không nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian, nhưng mà cũng không thể nào kéo dài được bao nhiêu thời gian…
Thân thể Mộ Dật Thần bỗng nhiên đứng không vững, không kềm được mà lui về phía sau, gương mặt tuấn tú thoáng chốc trở nên trắng bệch, ngẩng gương mặt tái nhợt kia lên nhìn trời, hắn đứng yên một chút, sau đó cũng điên cuồng chạy đi.
Nhìn Mộ Dật Thần gần như mất đi khống chế thì Bạch Thừa Duẫn vội vàng chuẩn bị đuổi theo, nhưng Mộ Chỉ Ly lại kéo Bạch Thừa Duẫn lại:
– Đừng đi, đệ ấy cần trút nỗi lòng một chút.
Đừng nói là Mộ Dật Thần, mà ngay cả nàng cũng không thể khống chế được tâm tình kích động, chỉ là dưới tình huống trước mắt không cho phép nàng làm như vậy.
– Tẩu tẩu, nhất định phải nghĩ biện pháp chữa khỏi cho Thiên Nhi!
Trong mắt của Hàn Dĩnh Di đã có sóng nước long lanh lưu chuyển, nàng kéo tay của Thiên Nhi, nhưng lúc này tay của Thiên Nhi cũng rất lạnh lẽo.
Mọi người sống chung với nhau lâu như vậy, nàng đã sớm xem Thiên Nhi trở thành tỷ muội ruột của mình, không ngờ Thiên Nhi lại biến thành bộ dáng như vậy. Nàng cũng rất hiểu rõ về Mộ Chỉ Ly, ở nên mãnh đại lục này, nếu như ngay cả Mộ Chỉ Ly cũng không cách nào, vậy thì căn bản là không có cách nào có thể cứu chữa được.
Mộ Chỉ Ly gật đầu một cái:
– Tẩu sẽ không để cho muội ấy có chuyện!
Giọng nói có hơi khàn khàn, hốc mắt của Mộ Chỉ Ly cũng hơi phiếm hồng.
– Phốc.
Lại một ngụm máu tươi từ trong miệng của Thiên Nhi phun ra, máu tươi mơ hồ đã mang theo màu đen, Mộ Chỉ Ly càng đau lòng đến tột cùng.
– Thiên Nhi!
Thiên Nhi mở mắt ra nhìn Mộ Chỉ Ly, khóe miệng mạnh mẽ kéo ra một nụ cười:
– Chỉ Ly, tình huống hiện tại thế nào?
– Quân đoàn hình nhân đã toàn quân bị diệt, thế nhưng Hoàng Phổ Vân đã trốn thoát, chỉ có điều hắn bị thương cũng không nhẹ.
Mộ Chỉ Ly vội vàng nói, một đạo công kích trước đó của nàng chắc chắc đã đánh trúng Hoàng Phổ Vân, nếu như hắn đã lựa chọn chạy trốn thì chắc chắn đã bị thương.
Nghe được lời nói của Mộ Chỉ Ly, lúc này Thiên Nhi mới thở phào nhẹ nhõm:
– Dật Thần không sao chứ?
Vì sao nàng không nhìn thấy Dật Thần? Vừa nghĩ đến đây, trong mắt Thiên Nhi hiện lên một tia căng thẳng.
– Dật Thần không có chuyện gì, muội không cần lo lắng, đệ ấy sẽ lập tức tới đây.
Mộ Chỉ Ly đáp.
Thiên Nhi kéo cánh tay của Mộ Chỉ Ly:
– Không cần phải rót Sóng lại lực vào cơ thể của muội, muội hiểu rõ cơ thể của mình nhất. Lần này, muội không thể cùng mọi người tiếp tục xông pha được nữa rồi!