– Nàng ta làm sao lại tới nơi này? Chẳng lẽ nàng ta lại tìm người thí nghiệm?
– Nhắc tới mới nói chuyện này cũng là do chúng ta gây họa.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, đôi mắt đen huyền càng thêm sâu thẳm.
Hàn Như Liệt nói tiếp:
– Tình huống hoàn toàn trái ngược, những thôn dân mà chúng ta cứu hôm nay đã tìm mấy đại hán đến trả thù, hiện tại tình huống của Phượng Mạch Mạt… cũng không hề tốt.
Ích Hàn có phần trầm mặt, Cam Thuần Nhi không kềm được mà nghi hoặc nói:
– Nàng giỏi dùng độc như vậy, thế nào lại bị mấy đại hán truy đuổi chứ?
– Độc thuật của nàng ta rất mạnh, nhưng khi nàng ta bị người khác đề phòng thì độc của nàng đã không còn cơ hội để thi triển. Năng lực chiến đấu của nàng… vô cùng tệ.
Ích Hàn dừng một chút, sau đó chậm rãi nói.
Thông qua trận đánh nhau hôm nay thì hắn cũng có chút hiểu biết về Phượng Mạch Mạt, chính là bởi vì nàng rơi vào tình cảnh không thể không phản kích lại nên nàng mới làm như vậy, cho nên hắn mới không động thủ với nàng.
Ngay khi bọn họ bàn luận thì đám người Phượng Mạch Mạt đã dần dần xuất hiện trong tầm mắt của bốn người Mộ Chỉ Ly.
So với dáng vẻ đắc ý ban ngày thì bây giờ Phượng Mạch Mạt rõ ràng nhếch nhác hơn rất nhiều. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn kia tràn đầy vẻ sợ hãi, nàng không ngừng chạy, sắc mặt trắng bệch.
Đôi chân ngọc ngà phơi bày ra bên ngoài, không biết là đột nhiên bị công kích hay là chạy nửa đường đánh rơi. Lúc này trên đôi chân ngọc tràn đầy máu, chỗ lòng bàn chân chạm đất đều lưu lại vết máu.
Phượng Mạch Mạt hiển nhiên cũng nhìn thấy đám người Mộ Chỉ Ly ở phía trước, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng xẹt qua một tia vui mừng, vội kêu lên:
– Mau cứu ta! Bọn họ muốn giết ta!
Vừa nói dứt lời thì Phượng Mạch Mạt trực tiếp vọt tới trước mặt Ích Hàn, kéo lấy ống tay áo của Ích Hàn, thân hình mất thân bằng suýt nữa ngã xuống, cũng may là Ích Hàn kịp thời vươn tay đỡ lấy nên nàng mới không ngã xuống đất.
– Mau cứu ta!
Trong đôi mắt đen huyền tràn đầy sự mong đợi. Lúc này Ích Hàn là hy vọng duy nhất của nàng, nếu như Ích Hàn không cứu nàng thì hôm nay nàng nhất định phải chết ở chỗ này.
Ích Hàn hơi ngạc nhiên, nếu như hắn nhớ không lầm thì bọn họ là kẻ thù? Sao nàng lại bảo mình cứu nàng chứ?
– Với quan hệ giữa hai chúng ta thì ta dường như không thích hợp để cứu ngươi?
Ích Hàn chậm rãi nói, chỉ là vẻ mặt có chút thẫn thờ.
Phượng Mạch Mạt ngẩn ra, đôi mắt xoay chuyển, nói:
– Ta mặc kệ, ngươi phải cứu ta!
Trên gương mặt của Cam Thuần Nhi tràn đầy vẻ khó tin, tình huống này có chút kỳ quái? Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đưa mắt nhìn nhau, hai người đều thấy buồn cười. Lời như vậy sợ rằng chỉ có Phượng Mạch Mạt mới có thể nói ra được.
Sau khi mấy đại hán nhìn thấy Phượng Mạch Mạt ở cùng một chỗ với Mộ Chỉ Ly thì cũng có chút khó tin.
– Hôm nay, đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp!
Đại hán cầm đầu lên tiếng.
Mộ Chỉ Ly phất tay:
– Không có gì.
Nàng cũng không cố ý đi cứu bọn họ, nếu như không phải thấy Cam Thuần Nhi không đành lòng, cộng thêm độc phấn của Phượng Mạch Mạt lợi hại thì nàng cũng sẽ không ra tay.
– Cô nương, chẳng biết có thể giao Phượng Mạch Mạt cho chúng ta được không?
Đại hán nói tiếp, hôm nay Phượng Mạch Mạt đã khiến cho bọn họ trả một cái giá đắc như thế, bọn họ hiển nhiên không thể nhịn thêm được nữa!
Tối nay, hắn đã đặc biệt tìm người trợ giúp, sau khi làm xong công tác đề phòng đối với độc thuật của Phượng Mạch Mạt rồi mới ra tay, tin rằng Phượng Mạch Mạt nhất định sẽ chết trên tay bọn họ.
Nghe vậy thì đột nhiên ống tay áo của Ích Hàn bị Phượng Mạch Mạt kéo căng, trên mặt tràn đầy sự lo lắng. Dáng vẻ lôi kéo Ích Hàn kia tựa như lôi kéo cộng cỏ cứu mạng duy nhất vậy, so với tình huống ban ngày rõ ràng khác nhau một trời một vực.
Mộ Chỉ Ly nhìn về phía Ích Hàn, chỉ thấy chẳng biết lúc nào mà Ích Hàn đã chắn trước Phượng Mạch Mạt, tùy tiện nói:
– Các vị, hôm nay ta cứu mấy vị nhưng lại mang đến cho Phượng cô nương nguy hiểm, nói đến thì ta cũng không nên cản trở, nhưng chẳng biết các vị có thể nể tình ta mà xóa bỏ chuyện hôm nay không?
Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, sắc mặt của mấy vị đại hán có chút khó coi, bọn họ đã làm đến bước này rồi. Nếu như không triệt để giải quyết Phượng Mạch Mạt thì lần tới người xui xẻo chính là bọn họ.
Dường như nhìn thấu được sự lo lắng của bọn họ nên Mộ Chỉ Ly mở miệng nói:
– Các vị cứ yên tâm, về sau Phượng Mạch Mạt tuyệt đối sẽ không ra tay với các vị nữa. Ta xin đảm bảo việc này.
– Nếu như có sai lầm thì cứ đến Thương Huyền thương hội tìm Mộ Chỉ Ly.
Hàn Như Liệt mỉm cười bồi thêm một câu.
Sắc mặt của mấy vị đại hán đột nhiên biến đổi, ngay ca Phượng Mạch Mạt cũng đổi sắc, làm thế nào cũng không thể tin nổi cô gái trước mặt chính là Mộ Chỉ Ly của Thương Huyền thương hội!
Tuy rằng trong lòng bọn họ không muốn nhưng ngay cả Mộ Chỉ Ly cũng đã báo danh thì bọn họ không còn quyền lựa chọn nữa rồi. Một khi không đồng ý thì đó chính là gây hấn với Mộ Chỉ Ly, mà bọn họ đều có thể biết được Thiên Huyền thương hội mạnh mẽ đến bực nào.
Chỉ trầm mặc trong chốc lát, sau đó đại hán ôm quyền nói:
– Nếu như Mộ cô nương đã nói như vậy thì chúng tôi dĩ nhiên sẽ tin tưởng, đã vậy thì chúng tôi xin từ biệt!
Ngược lại tính khí của đại hán rất sảng khoái, sau khi nói xong liền nhanh chóng rời khỏi, sau này cùng lắm là đụng phải Phượng Mạch Mạt thì đi đường vòng thôi! Chỉ có điều bọn họ rất tin tưởng lời Mộ Chỉ Ly đã nói.
Mãi cho đến khi bóng dáng đám người đại hán biến mất thì lúc này Phượng Mạch Mạt mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi nàng thả lỏng thì lập tức rơi vào hôn mê.
– Nàng lại rất yên lòng, cứ thế mà ngất đi.
Ích Hàn dỡ khóc dỡ cười, đành phải bế Phượng Mạch Mạt lên.
Cam Thuần Nhi nhìn thấy Phượng Mạch Mạt kia đã bị thương, gần như có thể nhìn thấy xương bàn chân thì ngược lại cũng hít một hơi lãnh khí:
– Nàng ấy bị thương không nhẹ, hay là cứ tìm một chỗ cho nàng nghỉ ngơi đi.
Mặc dù nàng không có ấn tượng tốt với Phượng Mạch Mạt nhưng nhìn thấy dáng vẻ Phượng Mạch Mạt đáng thương như thế thì trong lòng Cam Thuần Nhi dâng lên một cảm giác không nỡ. Nàng không quen nhìn thấy những chuyện như vậy.
Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười:
– Gần đây có một chỗ dừng chân, ta thấy chúng ta nên tìm một nơi an toàn, băng bó vết thương cho cô nương ấy trước đã.
– Ích Hàn, ngươi cẩn thận một chút, toàn thân nàng ấy đều là độc, chỉ cần sơ ý một chút thì ngươi có thể sẽ trúng độc bỏ mình ở đây đấy!
Trong mắt Mộ Chỉ Ly thoáng xẹt qua một tia giảo hoạt, nàng cũng không phải là nói bậy, chỉ là trên người của Phượng Mạch Mạt có không ít độc
Ích Hàn ngẩn ra, chau mày:
– Thực sự là một độc nữ từ đầu tới chân nha, Chỉ Ly, hay là ta đem nàng giao cho ngươi?
Hắn cũng không ngờ tới hôm nay mình sẽ gặp phải phiền phức như vậy, quan trọng là nhìn vẻ mặt của nàng thì hắn lại không nỡ cự tuyệt.
– Nàng chỉ tin tưởng mình ngươi.
Mộ Chỉ Ly nhíu mày, nhìn tay của Phượng Mạch Mạt.
Nhìn theo ánh mắt của Mộ Chỉ Ly thì lúc này Ích Hàn mới phát hiện tuy Phượng Mạch Mạt đã té xỉu nhưng tay của nàng vẫn nắm chặt ống tay áo của mình, không hề buông ra.
Sau khi tìm một chỗ dừng chân thì Ích Hàn mới để Phượng Mạch Mạt xuống, nhưng tay của nàng vẫn không buông, bởi vì bất đắc dĩ nên hắn chỉ có thể để Phượng Mạch Mạt nằm xuống.
Hai người Mộ Chỉ Ly và Cam Thuần Nhi thì thay nhau băng bó vết thương cho Phượng Mạch Mạt, nhìn vết thương sâu tới xương thì Mộ Chỉ Ly khẽ nhíu mày, xem ra tuy nàng ta chạy tới đây nhưng cũng chịu không ít khổ sở.
Dần dần, đôi mày của Mộ Chỉ Ly càng nhíu chặt, ánh mắt nhìn về phía Phượng Mạch Mạt cũng có vài phần biến hóa.
– Chỉ Ly à! Có việc gì khồng đúng à?
Hàn Như Liệt chú ý thấy biểu cảm của Mộ Chỉ Ly nên lên tiếng dò hỏi.
Mộ Chỉ Ly gật đầu:
– Ngược lại, Phượng Mạch Mạt cũng có chút đáng thương.
– Sao lại nói như thế?
– Tu vi của nàng đã bị phong ấn, không cách nào phát huy thực lực của bản thân được, nên chỉ có thể dựa vào độc thuật để bảo vệ mình. Đây cũng là lý do vì sao mà nàng lại bị mấy đại hán kia đuổi đến chật vật như vậy.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói.
Nàng chẳng qua chỉ cảm thấy kỳ lạ nên thử dò xét tu vi của Phượng Mạch Mạt, liền phát hiện được điều này. Theo lý mà nói thì thực lực của tu luyện giả ở Chủ thế giới cũng không yếu, cho dù nàng không mang giày thì có thể dùng thiên lực để hai chân bay lơ lững trên không, thế thì nàng ta cũng sẽ không bị thương sâu như vậy.
– Thực lực bị phong ấn sao? Làm sao lại bị phong ấn?
Ích Hàn kinh ngạc hỏi, tuy rằng hắn đã từng nghe nói qua về chuyện này nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua.
Mộ Chỉ Ly nhún nhún vai:
– Nàng chỉ là tiêu hao nhiều hơn thu vào, không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại. Ta thấy bây giờ ngươi nên đi tìm một con ngựa đến đây đi, chân của nàng ta bị thương thành như vậy, sẽ không đi bộ được đâu.
Ích Hàn gật đầu, vừa mới chuẩn bị đứng dậy thì Phượng Mạch Mạt vẫn như cũ lôi kéo tay áo của hắn, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Hàn Như Liệt hiểu tình cảnh khó xử của Ích Hàn, nên lên tiếng:
– Mọi người ở nơi này nghỉ ngơi đi, ta giúp ngươi đi tìm ngựa.
– Hắc hắc, cảm tạ!
Ích Hàn nhếch mép cười, lộ ra hàm rắng trắng ngần.
Hàn Như Liệt nhún nhún vai:
– Chúng ta là huynh đệ, chút chuyện nhỏ này không tính là gì.
Thấy vậy, Mộ Chỉ Ly nói:
– Ta đi cùng với chàng, hai người các ngươi ở chỗ này…
– Yên tâm đi, chúng ta sẽ không có vấn đề gì.
Ích Hàn lên tiếng, lấy thế lực của hắn thì chắc chắn không có người nào không có mắt dám đi đối phó với bọn họ.
Mộ Chỉ Ly gật đầu, ngay sau đó liền cùng với Hàn Như Liệt rời khỏi, mà việc tìm ngựa cũng không khó khăn, hai người chắc chắn có thể tìm được trước khi bọn họ tiếp tục lên đường.
– Nàng thấy Phượng Mạch Mạt đó như thế nào?
Hàn Như Liệt tùy ý hỏi, nguyên nhân chính là căn cứ vào tính tình của hắn căn bản sẽ không quan tâm chuyện bao đồng, chỉ vì Phượng Mạch Mạt có quan hệ với Ích Hàn, hắn chỉ lo lắng là Phượng Mạch Mạt đó sẽ làm chuyện tổn hại đến Ích Hàn.
– Theo ta đoán thì mặc dù Phượng Mạch Mạt có chút kiêu căng nhưng cũng không phải hạng người ác độc, có lẽ trong chuyện nàng làm hôm nay có nguyên nhân cũng không chừng!
Mộ Chỉ Ly bình tĩnh phân tích.
– Chỉ cần nàng ấy không xuống tay với Ích Hàn là được, lúc trước nàng ấy cũng không biết thân phận của chúng ta nên chắc cũng không có dụng ý xấu gì.
Hàn Như Liệt khẽ cười:
– Kế tiếp thì phải xem Ích Hàn, nói không chừng cứ như vậy mà lại trọn vẹn được một đoạn duyên phận.
Nghe Hàn Như Liệt nói vậy, độ cong trên khóe miệng Mộ Chỉ Ly chậm rãi mở rộng:
– Những chuyện này không phải là chuyện mà chúng ta có thể quản.