“Hồng Tuấn!” Cừu Vĩnh Tư phẫn nộ quát, buông bút Sơn Hà, đầu bút lông vạch giữa trời đêm.
Cảnh sắc xung quanh hóa thành tranh, lại đen đặc, như một tờ giấy nhuộm mực. Cừu Vĩnh Tư hạ xuống, một yêu quái toàn thân huyết sắc, lao đến, thấp giọng nói: “Bắt được ngươi rồi…”
Cừu Vĩnh Tư triệu hồi một con Giao khác, trong nháy mắt, điện quang vạn trượng chiếu sáng sương mù, quát: “Đi cứu Hồng Tuấn!”
Hồng Tuấn lơ lửng giữa không trung, ma khí từ bốn phương tám hướng tụ hội về, tạo thành những xúc tu, hung hăng cắm thẳng vào trái tim hắn! Trong khoảnh khắc, cả cơ thể lạnh toát, tim như bị ma khí kéo ra khỏi ngực, kéo về phía bóng đêm vô tận.
Hồng Tuấn: “…”
Hồng Tuấn nỗ lực mở Ngũ Sắc Thần Quang nhưng không cản được ma khí, cảm giác lạnh buốt lan đi toàn thần. Tam hồn thất phách rời khỏi cơ thể, mang theo ma chủng đi vào vực tối. Mà trong chớp mắt, một sức mạnh khác ‘ông’ một tiếng xuất hiện, Khổn Yêu Thằng trói lại tam hồn thất phách, kim quang lóe lên, kéo hồn phách về!”
Hai cỗ sức mạnh không ngừng tranh đấu, giằng co.
Cừu Vĩnh Tư điều khiển Lôi giao bay về phía Hồng Tuấn, toàn thân lọt vào huyết vụ.
“Tiểu ca anh tuấn này…” Huyết yêu Lương Đan Hoắc càn rỡ cười, trong nháy mắt đã xuyên vào phổi Cừu Vĩnh Tư, cơ thể Cừu Vĩnh Tư đau đớn, hắn vận chân khí chống đỡ, nhưng mà mất tập trung thì Lôi giao sẽ không điều khiển được.
“Hộc…” Cừu Vĩnh Tư phun ra một miệng máu tươi, khó nhọc nói, “Ta không muốn cùng… yêu quái nhà ngươi… nói chuyện yêu đương… Buồn nôn.”
Lương Đan Hoắc hét lên, hóa thành huyết vụ, Cừu Vĩnh Tư lập tức bị trọng thương, máu tươi ồng ộc tuôn ra.
Trong bóng tối, Hồng Tuấn cảm giác được hai luồng sức mạnh tranh đoạt ý thức của hắn, như xé hắn làm đôi – một Lôi giao gầm thét bay tới, va vào thân thể hắn, rồi há miệng ngậm chặt, xông ra khỏi mây đen! Áp lực giảm xuống, hồn phách Hồng Tuấn quay lại, hô: “Vĩnh Tư!”
Sau một khắc, Hồng Tuấn rút Khổn Yêu Thằng, theo Lôi giao đi vào bóng đen, Khổn Yêu Thằng lập tức cuốn lấy Cừu Vĩnh Tư kéo ra!
Huyết yêu kêu một tiếng, lui vào đám ma khí, Hồng Tuấn đón lấy Cừu Vĩnh Tư, Lôi giao gào thét đưa hai người ra xa, nhưng được nửa đường, pháp lực Cừu Vĩnh Tư đã cạn, Lôi giao phóng điện quang, va vào nhà dân, phòng ốc đổ sụp.
Hồng Tuấn ôm Cừu Vĩnh Tư, lo lắng hô to, âm thanh như rời xa khỏi thế gian, Cừu Vĩnh Tư nằm trong ngực Hồng Tuấn, liên tục nôn ra máu tươi.
Hồng Tuấn: “…”
Một màn kia, Hồng Tuấn bỗng nhiên như trúng sét đánh.
Đó là rất lâu kia, hắn nhìn thấy trong dự đoán của Côn Thần.
Cừu Vĩnh Tư run rẩy, ho khan, nắm chặt tay Hồng Tuấn, xa xa An Lộc Sơn cười điên cuồng.
“Ngươi không còn cơ hội – định chạy đi đâu?”
Mạc Nhật Căn đứng trên đỉnh Đại Nhạn tháp.
A Sử Na Quỳnh đứng ở đỉnh chùa Tây Minh.
A Thái đứng trước chùa Hưng Thiện.
Lục Hứa đứng trên đỉnh cung Hưng Khánh.
Mọi người hướng về phía mây đen tuôn vào thành, mây đen cuồn cuộn, nhấn chìm toàn bộ Trường An, chỉ có Đại Nhạn tháp, chùa Tây Minh, chùa Hưng Thiện, cung Hưng Khánh như đảo nhỏ giữa biển mây!
Mạc Nhật Căn để kiểm chỉ trước mặt, thì thào niệm tụng.
“Tuy Trường An không có địa mạch…” Giọng nói của Cừu Vĩnh Tư vang lên, “Lại có Phật pháp, Công đức Phật, xá lợi cao tăng, có thể tạm thời ngăn cản Thiên Ma…”
“Lên!” Mạc Nhật Căn quát.
Đại Nhạn tháp phóng ra kim quang, ngay sau đó phật quang liên tiếp lóe lên từ chùa Tây Minh, chùa Hưng Thiện, chiếu rọi chân trời, một làn sóng kim sắc tản ra, ngăn cản ma khí!
“Khổng Hồng Tuấn! Đi thôi!” Ngọc Tảo Vân bay xuống, hô với Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn cõng Cừu Vĩnh Tư, lảo đảo chạy đi, ma khí vẫn vây kín, mang theo ma binh ma tướng che lấp cả phố chính. Hồng Tuấn chạy vội vào bậc cấp ở cung Hưng Khánh xông vào trong điện.
“Lại trọng thương.” Dương Quốc Trung thoát trói, phù văn đều đã biến mắt, đứng trước điện, hướng phía Hồng Tuấn. Cá chép yêu cực kỳ lo lắng, tay cầm đũa thủ thế canh trước người Lý Cảnh Lung.
Hồng Tuấn dừng bước lại, buông Cừu Vĩnh Tư xuống.
“Ngươi…”
Dương Quốc Trung cười nói: “Cấm chế trên người ta, là Hàng Long Tiên Tôn hạ chú, bây giờ hắn bị trọng thương, pháp lực suy yếu, ta tự nhiên thoát ra được, cái này có kỳ quái không? Ngươi vốn không phải đứa trẻ thông minh.”
Ngọc Tảo Vân đáp xuống, đứng trong điện nhìn Dương Quốc trung.
“Cuối cùng cũng thoát ra rồi?” Dương Quốc Trung lạnh lùng nói.
Ngọc Tảo Vân trầm giọng nói: “Giải Ngục ngươi vẫn còn xuân thu đại mộng, mơ hóa rồng sao?”
Dương Quốc Trung cười lạnh nói: “Thiên thu vạn đại, đã ngay trước mắt rồi.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chùa Hưng Thiện, Đại Nhạn tháp, chùa Tây Minh, các Khu ma sư đồng loạt hô: “Lên!”
Ngay khi ma khí sắp nuốt chửng cung Hưng Khánh, ba đạo Phật quang bắn tới, tụ hợp trên người Lục HỨa.
“Ngã Phật từ bi.” Giọng nói Lục Hứa vang vọng.
Cặp sừng xinh đẹp của Lục Hứa dưới kim quang mọc dài ra, Lục Hứa một thân cà sa, lồng ngực để trần, cà sa bay lên, hắn mở hai mắt, đằng sau lưng hiện lên một quầng sáng!
Lộc Vương bổn sinh!
Phật quang tản ra, đón lấy biển ma khí trào tới, lập tức đón đỡ, chống chọi ngay bên ngoài cung Hưng Khánh.
Trường An ngập trong biển hắc khí, ba tòa đảo hoang tỏa sáng Phật quang truyền đến cung Hưng Khánh ở trung tâm. Đỉnh cung Hưng Khánh, pháp tướng Phật Đà trang nghiêm, thương xót chúng sinh, kim quang lại đánh thẳng vào biển ma khí.
“Cảnh Lung?”
“Hắn đã định trước sẽ thất bại, sức mạnh An Lộc Sơn vượt xa chúng ta, Viên Côn.” Dương Quốc Trung chậm rái nói, “Chấp nhận hiện thực đi, Hồng Tuấn, ngươi may ra còn chút hi vọng sống.”
Một luồng ma khí lượn vòng, Ô Khởi Vũ, Phi Ngao, Ôn Thần, Tuyết Nữ… yêu hồn bị ma khi phục sinh nhao nhao xuất hiện.
“Để ta đơn độc ở đây, chính là sai lầm lớn nhất của các người.” Dương Quốc Trung trầm giọng nói: “Nhận thua đi, Hồng Tuấn.”
Một con quái vật to lớn xuất hiện sau lưng Dương Quốc Trung, chính là Mộng Mô đã hấp thụ Tam thiên ngạc mộng!
“Là ngươi?!” Hồng Tuấn cả kinh nói.
“Ngươi nhìn thấy gì?” Giọng nói Côn Thần vang lên bên tai Hồng Tuấn. “Những gì ngươi nhìn thấy, đều là một tương lai mới do Lý Cảnh Lung thay đổi… Ngươi nhìn thấy Cừu Vĩnh Tư trọng thương, sau đó chứng minh Giải Ngục thoát trói…”
Đêm tối, ngân hà như thác.
Hồng Tuấn nằm trên lưng Cự Côn, chìm vào giấc ngủ.
Lý Cảnh Lung nhìn biển mây mênh mông, tóc dài tung bay, hắn đeo Trí Tuệ kiếm, như một vị kiếm khách cô độc.
“Vạn vật vì nhất niệm mà sinh, cũng vì nhất niệm mà diệt” Viên Côn huyễn hóa thân ảnh, đứng sau lưng hắn, trầm giọng nói: “Ngươi đã thay đổi số mệnh tất cả mọi người, ngươi, Hồng Tuấn, mỗi một người đều bị đẩy lên con đường này.”
Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: “Ta cần ngươi hỗ trợ, Côn Thần. Giao Tâm Đăng đến tay ta là sắp xếp của ngươi, ngươi tin ta đã có chuẩn bị. Bày sẵn một cái bẫy để lừa Giải Ngục vào, nhân dịp hắn và An Lộc Sơn tranh đoạt ma chủng.”
“Một khi Giải Ngục hóa rồng.” Viên Côn chậm rãi đáp. “Sẽ khó mà chế trụ.”
Lý Cảnh Lung quay lại, nhìn Viên Côn đáp: “Ta sẽ hạ phong ấn vào tâm mạch Hồng Tuấn…”
“Ngươi thất bại…” Viên Côn nói, “Ngươi đã làm, nhưng Tâm Đăng biến mất, phong ấn cũng biến mất theo.”
Lý Cảnh Lung đáp: “Ta tìm nó trở về.”
Viên Côn đáp: “Tâm Đăng ban đầu vốn không phải của ngươi, cưỡng ép để ngươi kế thừa, đã trá với số mệnh, thứ mà ngươi kế thừa, vốn là chân lực Bất Động Minh Vương.”
Lý Cảnh Lung nói: “Ta sẽ không dùng sáu khí bắn Hồng Tuấn đã thành ma. Để Giải Ngục và An Lộc Sơn chính diện đấu đá, khi bọn chúng tranh đoạt ma chủng trong người Hồng Tuấn, lúc ma chủng tách rời…”
“Rất khó.” Viên Côn trầm giọng nói: “Thực không dám giấu, ta cũng đang chờ cơ hội này.”
Lý Cảnh Lung nói: “Thời cơ kiểu gì cũng sẽ đến.”
_______________________________
Phật quang phổ chiếu: ánh sáng của đức Phật chiếu rọi muôn nơi