Hàn Như Liệt chậm rãi nói.
– Sự đời vốn đâu có công bằng, chẳng phải lúc trước tàn đồ là từ Yên gia mà ra, sau này lại tách thành từng mảnh truyền qua truyền lại trên tay người khác sao?
Mộ Chỉ Ly dừng một chút, mâu trung dần dần hiện lên ánh sáng, cười gật đầu.
– Chàng nói đúng, đối với truyền thừa này ta cũng có chút ngạc nhiên, không biết là thuộc tính gì, nói không chừng người nhà hay bằng hữu của chúng ta sẽ có được vận khí.
Hàn Như Liệt nhéo nhéo cái mũi Mộ Chỉ Ly.
– Nếu như Thiên Huyền đại lục lại xuất hiện một người thừa kế thuộc tính, vậy thì quả thật quá là nghịch thiên.
– Hiện tại Thiên Huyền đại lục cũng đã đủ nghịch thiên rồi.
Mộ Chỉ Ly bĩu môi, cười đắc ý.
Khi hai người Hàn Như Liệt trở lại Tuyệt Tình Cốc, thì phát hiện Ích Hàn đang đứng chờ bọn họ, nhìn thấy hai người trở về, vội hỏi
– Thế nào? Mọi chuyện có thuận lợi không?
Nhìn thấy lo lắng trên gương mặt Ích Hàn, tâm Mộ Chỉ Ly dao động, trên thế giới này, người muốn giết nàng nhiều vô kể, cho nên đối với người khác nàng luôn luôn lạnh lùng lãnh đạm, nhưng gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười chân thành với nàng đây đã khắc sâu vào trong đầu, nhớ rõ trong lòng. Ích Hàn, có bằng hữu tốt như ngươi quả thật ta rất may mắn.
– Mọi chuyện đã giải quyết, không cần động thủ, giải quyết trong hoà bình.
Ích Hàn cực kì kinh ngạc.
– Giải quyết trong hòa bình ?
Hắn nghĩ lần này hành động nhất định là mạo hiểm vô cùng, cho nên mới lo lắng đứng ngồi không yên lâu như vậy, bây giờ lại nghe được cái gì cũng không xảy ra, thật sự là ngoài dự đoán.
Nhìn bộ dáng bất ngờ của Ích Hàn, Mộ Chỉ Ly buồn cười lên tiếng.
– Tất cả đều giống như một vở hài kịch, bởi vì trưởng bối hai bên đều quen biết nhau.
Hàn Như Liệt vỗ vỗ bả vai Ích Hàn
– Nói đến lại thấy quả là lũ lụt ngập vào Long Vương cung, người một nhà mà không biết người một nhà.
Ích Hàn lúc này mới hiểu được, nhịn không được cười nói.
– Đây cũng thật chuyện vui, còn hại ta lo lắng lâu như vậy, tất cả đều công cốc, bây giờ ta phải trở về ngủ một giấc mới được.
Vừa nói, bước chân của Ích Hàn cũng thoải mái hơn.
Nhìn thân hình Ích Hàn dần dần biến mất, Hàn Như Liệt cùng Mộ Chỉ Ly liếc nhau, mỉm cười.
– Hôm nay nàng cũng mệt rồi , nghỉ ngơi cho tốt vào, ngày mai lại phải đi thương lượng chuyện Tịch diệt sâm lâm.
Giọng nói Hàn Như Liệt ấm áp.
– Quay về trụ sở bí mật một chuyến, nhất định mọi người đều có rất nhiều nghi vấn, công việc giải thích giao cho nàng.
Mộ Chỉ Ly liếc Hàn Như Liệt một cái, bĩu môi.
– Biết rồi!!
Quả nhiên, Mộ Chỉ Ly mới vừa trở lại trụ sở bí mật, đám người Mộ Thiên Tĩnh liền hỏi cụ thể sự tình. Lúc này, Mộ Dật Thần cùng Hàn Như Liệt nhìn nhau, lặng lẽ mang người rời đi.
Giờ phút này trong phòng Mạc Vũ Vân, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ giận dữ, hắn đột nhiên vỗ bàn.
– Mộ Chỉ Ly thật sự đáng hận, tuổi còn trẻ mà đã ngông cuồng, không biết câu trời cao đất rộng.
Nếu không phải vì dè chừng Tù Vô Bi và Tuyệt Tình cốc, hôm nay môn phái của ông ở Thiên Huyền thương hội nhất định sẽ mần thịt xú nha đầu kia!! Vì chốn đông người chỉ có thể nén giận, nếu không sẽ bị thiên hạ cười chê.
– Chờ xem, lần này ta nhất định đến Tuyệt Tình Cốc báo thù ngươi!!
Mạc Vũ Vân lạnh lùng nói, sát ý trong mắt tràn ra. Đợi ông tìm được thời cơ thích hợp, thần không biết quỷ không hay loại bỏ Mộ Chỉ Ly. Thiên Huyền thương hội nhiều đan dược như vậy, túi Càn Khôn của Mộ Chỉ Ly chắc chắn không ít, đến lúc đó có thể thu tất cả về người!!
– Chỉ tiếc rằng đời này ngươi không có cơ hội đó, tối nay ta đến đây, cũng là vì cái đầu của ngươi!!
Lời nói lạnh như băng mang theo một chút tà mị, thân ảnh màu đỏ hiện ra trên cửa sổ phòng Mạc Vũ Vân.
Mạc Vũ Vân ngẩn ra, lập tức nhìn về phía thân ảnh trên cửa sổ, trợn to mắt.
– Hàn Như Liệt?
Hàn Như Liệt cười nhạt không nói, sát ý trong mắt tung hoành.
Nhưng trên mặt Mạc Vũ Vân cũng không có vẻ lo lắng.
– Chỉ bằng ngươi? Muốn giết ta không phải chuyện đơn giản, chỉ cần ta gọi tới một đệ tử, ngươi cũng không thể chống cự được.
Khoé miệng Hàn Như Liệt hơi hơi giơ lên, trong mắt là một mảnh yêu nghiệt.
– Ngươi nghĩ rằng, tại sao lâu như vậy bọn họ còn chưa xuất hiện?
Nghe thế, Mạc Vũ Vân biến sắc, bất khả tư nghị nói.
– Ngươi đã giết chết bọn chúng? Điều này không có khả năng!!
– Chi bằng ngươi đi ra xem đi.
Hàn Như Liệt nhíu mày.
– Bọn họ chắc là cũng trên tới đường Hoàng Tuyền rồi, chỉ còn người cuối cùng là ngươi.
Mạc Vũ Vân không để ý tới Hàn Như Liệt, xoay người bước đến phía cửa phòng, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy một sân thi thể chất thành đống, lúc quay lại vào trong, ánh mắt đã ẩn ẩn khiếp sợ.
Tâm tình của ông đang cực kỳ không bình tĩnh, lúc trước đám người Dương Thiếu Phi chết đi đã làm cho ông bị tổn thất, bây giờ một đám đệ tử tinh anh lại lần nữa bị giết chết, nếu ông quay trở lại Sất Trá Điện, chắc chắn sẽ bị hỏi tội, nhận được cái kết cục đáng xấu hổ.
– Hàn Như Liệt, ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Đắc tội với Sất Trá Điện, cái giá phía sau ngươi nhất định chịu không nổi!!
Mạc Vũ Vân căm giận lớn tiếng.
– Thiên Âm Môn nếu biết được chuyện này cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Khoé miệng Hàn Như Liệt cong lên vài phần
– Ngươi cho rằng, ta sẽ để có người truyền ra tin tức này? Chỉ cần ngươi chết đi, chuyện này tuyệt nhiên không người biết.
– Người bớt mơ mộng đi!
Trong mắt Mạc Vũ Vân hiện ra vẻ châm biếm.
– Ngươi chờ vài năm sau rồi hẵng có ý định giết ta cũng không muộn.
Hàn Như Liệt cười có chút vô lại.
– Ta không có nói là một mình độc đấu!
Sau cái vẫy tay của Hàn Như Liệt, mười mấy tên hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, bao vây Mạc Vũ Vân.
Cảm thụ được tu vi mười mấy tên tu luyện giả hắc y nhân đều là Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ, tự tin trên khuôn mặt Mạc Vũ Vân liền biến mất, chỉ còn lại vẻ tái nhợt.
– Động thủ!
Hàn Như Liệt ra lệnh một tiếng, tất cả đều vọt đến tấn công.
Khi Hàn Như Liệt trở về, Mộ Chỉ Ly đang chờ hắn.
– Chàng cùng ta ngủ ở đây đi, buổi tối đừng trở về trụ sở bí mật, nếu Ích Hàn thấy chàng đột ngột biến mất, sẽ sinh nghi ngờ.
Hàn Như Liệt khẽ gật đầu.
– Nghe lời nàng.
– Đêm nay mệt mỏi rồi, phải nghỉ ngơi thật tốt, đến ngày mai chuẩn bị nghe kết quả tốt.
Mộ Chỉ Ly giúp Hàn Như Liệt cởi áo ra, bộ dáng nghiễm nhiên là một tiểu tức phụ.
Hàn Như Liệt nắm lấy tay Mộ Chỉ Ly, ôm nàng vào trong lòng ngực.
– Nàng không hỏi kết quả sao?
– Không cần hỏi ta cũng biết kết quả.
Khoé môi Mộ Chỉ Ly mỉm cười, đồng mâu sáng ngời phảng phất tin tưởng, vốn tưởng rằng tối nay sau khi xảy ra chuyện của Yên Hồng Hãn, Hàn Như Liệt sẽ không đi tìm lão già kia, không ngờ là hắn vẫn đi.
Đợi chư vị trưởng bối giải thích xong chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, nàng mới phát hiện Hàn Như Liệt không còn ở trong trụ sở bí mật, suy nghĩ một chút liền biết hắn đi tới nơi nào.
Hàn Như Liệt nhướng mi.
– Xem ra thực lực của vi phu thực sự rất mạnh, cho nên nương tử mới tin tưởng ta như thế.
– Tướng công của ta là lợi hại nhất, lúc Mạc Vũ Vân nhìn thấy chàng hẳn là rất kinh ngạc đi. Không thể nhìn thấy bộ dạng lúc chết của lão, quả thật có chút nuối tiếc.
Mộ Chỉ Ly cảm khái nói.
– Nếu nàng muốn xem, ta mang nàng đi xem, bây giờ chắc là vẫn chưa có người phát hiện.
Hàn Như Liệt nghiêm trang, lôi kéo tay Mộ Chỉ Ly hướng ra phía ngoài cửa đi.
– Đáng ghét!!
Mộ Chỉ Ly đánh vào ngực Hàn Như Liệt một cái.
– Lão đã chết rồi, còn cái gì đẹp mà xem.
…
Ngày kế tiếp, khi Ích Hàn nhìn thấy Yên Hồng Hãn đi tới sân viện của Mộ Chỉ Ly, biểu tình Ích Hàn có một chút khó hiểu.