Tháng hai đầu xuân ở Ô Thổ, hình như còn lạnh hơn Đại Kim, tuyết đọng hai bên đường lớn còn chưa tan, lấm tấm chút màu đen, xa xa nhìn lại, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo.
Chân trời phía tây, một mặt trời chiều tròn trịa sắp lặn nhưng chưa lặn, lại không mang đến cho người ta chút ấm áp nào.
Đoàn người Phàn Duy Bân và Liễu Liên cưỡi ngựa, chở hàng hóa, đi cũng không nhanh. Xa xa trước mặt hình như có lá cờ của quán rượu bay phấp phới.
Kỵ binh dũng mãnh của Phàn Duy Bân thường xuyên đi qua con đường này, lập tức có một kỵ binh dũng mãnh mặc áo bào xanh kiểu người hầu giục ngựa tiến lên, nói: “Công tử, phía trước có quán rượu Thanh Sơn.”
Giả trang thành quản gia, Phàn Duy Bân đang muốn trả lời, Liễu Liên cải trang đóng vai công tử bên cạnh vỗ hắn một cái, cười nói: “Lão tử sắp chết rét, đi uống chút rượu thôi!”
Phàn Duy Bân liếc hắn một cái: “Cút sang một bên, trên người ngươi mặc áo lông chồn đen, còn dám kêu la chết rét, vậy lão tử đây không biết đã chết rét ở đâu mất rồi!”
Liễu Liên cười ha ha, dương dương tự đắc khép chặt áo lông chồn, cười nói: “Phiền quản gia rồi, vai trò của lão tử vốn chính là công tử xa hoa!”
Phàn Duy Bân cười nhạo: “Ha, còn không biết xấu hổ, lấy cớ diễn vai công tử xa hoa, lợi dụng lấy ở chỗ vương phi nhiều thứ tốt như vậy!”
Gương mặt Liễu Liên lẳng lơ mà đắc ý: “Bộ dạng lão tử vốn tựa như công tử xa hoa, ngươi đố kỵ sao!”
Phàn Duy Bân “Xùy” một tiếng, tỏ vẻ khi dễ.
Quán rượu Thanh Sơn nằm ở ngoại thành Thanh Vân là nơi tiếp giáp của Ô Thổ và Đại Kim, có hai viện một trước một sau, tiền viện dùng để kinh doanh quán rượu, hậu viện dùng để kinh doanh khách điếm.
Để lại hai tinh vệ ăn mặc kiểu người hầu trông coi ngựa cùng hàng hóa, Liễu Liên khoác áo lông chồn đen mang theo đám người Phàn Duy Bân tiến vào quán rượu Thanh Sơn.
Tiểu nhị của quán rượu Thanh Sơn thấy hắn quần áo xa hoa khí thế cực lớn, vội vàng tiến lên tiếp đón.
Nét cười trên mặt Liễu Liên đã sớm biến mất, hóa thân thành một Quý công tử tái nhợt yếu bệnh, dùng ngón tay thon dài trắng nõn không còn hơi sức chỉ chỉ Phàn Duy Bân.
Tiểu nhị vội vàng nhìn về phía Phàn Duy Bân mặc quần áo quản gia sau lưng Quý công tử.
Phàn Duy Bân đóng vai quản gia chững chạc nói: “Trước chuẩn bị cho công tử chúng ta một nhã gian, đưa lên mấy món ăn tinh xảo cùng rượu ngon!”
Tiểu nhị vô cùng sợ hãi: “Bổn điếm không có nhã gian, lầu hai rất sạch sẽ ấm áp, không bằng các vị đại gia lên lầu hai?”
Phàn Duy Bân còn muốn nói chuyện, Liễu Liên khẽ lắc đầu, bước trước đi lên lầu.
Đến lầu hai, Liễu Liên ngồi xuống vị trí gần cửa sổ.
Phàn Duy Bân phục dịch Liễu Liên cởi áo lông chồn đen.
Tiểu nhị bưng nước nóng và khăn tới, Phàn Duy Bân ân cần hầu hạ Liễu Liên rửa tay lau mặt, lại rót trà nóng cho Liễu Liên, nâng đến trước mặt Liễu Liên.
Gương mặt Liễu Liên không chút hứng thú, khoát tay áo nói: “Để xuống đi!”
Lại thở dài nói: “Trời lạnh thế này, lần buôn bán này ta đã nói không đi, phụ thân lại ép không phải ta là không được, đáng thương cho tiểu Xuân Hoa của ta, vẫn còn si ngốc chờ ta trở về. . . . . .. . . . . .”
Liễu Liên lúc này, đỉnh đầu đeo ngọc quan đen, tóc đen còn lại như thác nước rũ xuống bên hông, mặc trên người áo khoác lụa màu đen Chu Tử tự tay may, quấn đai lưng bạch ngọc, phía trên đeo một Ngọc bội màu tím óng ánh trong suốt, quần áo cao quý, xinh đẹp như hoa, vẻ mặt mỏi mệt, mắt hoa đào khẽ híp, lời nói ra lại thật đáng khinh.
Phàn Duy Bân giả trang thành quản gia tỏ vẻ không dám ngồi xuống, chỉ cúi đầu đứng đó, yên lặng nghe công tử càu nhàu.
Tiểu nhị vô cùng tinh mắt, chào một cái liền lui xuống.
Lúc rượu và thức ăn được đưa lên, Liễu Liên tỏ vẻ khai ân, tiện tay vẫy vậy, lười biếng nói: “Cái dạng thời tiết quỷ này, ra ngoài cũng không dễ dàng, các ngươi đều ngồi xuống đi!”
Lúc này Phàn Duy Bân cùng mấy Tinh Vệ kỵ binh dũng mãnh mới nghiêng người ngồi xuống.
Liễu Liên uống rượu không cần mời, một ly lại một ly, ly nào cũng thấy đáy. Không lâu sau, đã uống đến mức khuôn mặt trắng nõn hiện lên sắc đỏ, thoạt nhìn thật sự là mặt hoa đào ửng hồng xinh đẹp không gì sánh được. Từ nhỏ đám người Phàn Duy Bân lớn lên cùng hắn, nhìn đã sớm quen, vẫn dùng bữa uống rượu, không thèm liếc hắn nhiều thêm một cái.
Đang lúc ấy, cầu thang vang lên tiếng bước chân nặng nề, rất nhanh một thiếu niên Quý tộc Ô Thổ mặc trang phục thợ săn có tôi tớ túm tụm xung quanh đi lên lầu, tiểu nhị chào hỏi mời bọn họ đi đến cái bàn lớn ở tận cùng bên trong, nhưng thiếu niên kia liếc mắt liền nhìn thấy Liễu Liên, hai chân không tự chủ được mà đi về phía Liễu Liên, đứng trước bàn Liễu Liên, ngơ ngác nhìn Liễu Liên.
Liễu Liên nhíu mày một cái, cắm đầu cắm cổ uống rượu.
Thiếu niên kia mắt mũi như tạc, diện mạo anh tuấn, ăn mặc rất cao quý, hắn si mê nhìn một lát, mắt chằm chằm nhìn Liễu Liên, nhỏ giọng nói: “Tại hạ Vân Noãn, tha thiết muốn làm bạn với các hạ.”
Liễu Liên không thèm để ý, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Thiếu niên Vân Noãn gặp chuyện này gọi là ăn canh ‘đóng cửa’, đành cam chịu ngồi xuống bàn bên cạnh bàn của Liễu Liên.
Rất nhanh, rượu và món ăn của hắn cũng được đưa tới.
Liễu Liên uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, căn bản không cần đồ nhắm; Vân Noãn này mắt cũng không chớp một cái mà nhìn Liễu Liên, tay nhấc ly, xem Liễu Liên là đồ nhắm, cũng một ly lại một ly.
Phàn Duy Bân nhìn con mồi sắp nhảy vào bẫy này, mắt nháy nháy khó có thể nhận ra, lộ ra một tia lạnh lẽo.
Ngày hôm sau, Liễu Liên mang theo đám người Phàn Duy Bân cưỡi ngựa lên đường.
Sau khi rời quán rượu Thanh Sơn một khoảng, Phàn Duy Bân thúc ngựa lại gần Liễu Liên, đầu tiên là giơ ngón tay cái lên tán thưởng, sau đó nói: “Liễu Liên, thật vất vả hoàng tử thứ bảy này của Ô Thổ mới mắc câu, tật xấu của ngươi cũng đừng phát tác, đánh người ta một trận xong liền dừng lại, đừng đánh người ta chạy mất!”
Liễu Liên nở nụ cười lười biếng, nói: “Đã khi nào ta làm hỏng việc lớn của Vương Gia chưa? Vân Noãn này thật sự là đệ đệ cùng mẹ của Tống Chương? Xem ra khí thế hoàn toàn khác hẳn!”
Phàn Duy Bân gật đầu một cái, nói: “Khi ở trong phủ của hắn Đại Trác có gởi tin, quả đúng là anh em ruột không thể giả, muốn trong thời gian ngắn nhất gặp được gã thái tử đó, thật sự là phải thông qua người này!”
Khi bọn họ đang nói chuyện, từ sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa “đát đát đát đát”, Vân Noãn khoác áo choàng gấm vóc màu đen trong vòng vây của bọn tôi tớ, cưỡi ngựa đuổi theo, lại chỉ dám đi theo cách nhóm Liễu Liên bọn họ mười bước, không dám đến gần, sợ mạo phạm đến mỹ nhân.
Nét cười trên mặt Liễu Liên trong nháy mắt đã thay đổi, lại biến thành gã thanh niên xinh đẹp xấu tính.