– Quang Minh lão nhân đúng là biến thái!
Mộ Chỉ Ly nắm chặt hai tay lại.
– Cho dù bà ta muốn làm gì ta thì ta cũng phải thay sư phụ báo thù. Bà ấy tìm ta thì chúng ta cũng đi tìm bà ta thôi.
Một người đàn bà biến yêu thành hận như vậy có lẽ đó không phải là tình yêu mà bà ta dành cho Ti Hạo Quân, mà chỉ là muốn chiếm giữ thôi, không chiếm được thì phá. Sư phụ và sư công vì loại người này mà chết thì đúng là đáng tiếc.
Nhìn ý chí chiến đấu sôi sục của Mộ Chỉ Ly thì Xảo Xảo cười khanh khách:
– Chủ nhân của ta đúng là rất giỏi, cả thiên hạ chắc chỉ có mình chủ nhân dám nói Quang Minh lão nhân như vậy thôi.
Mộ Chỉ Ly nheo mắt lại:
– Đợi đến lúc ta mạnh lên thì sẽ liều mạng với Quang Minh lão nhân. Dù sao thì từ giờ trở đi giữa ta và bà ấy nhất định phải có một người chết thì ta còn gì để lo lắng nữa đâu?
Nhìn nước sông màu đỏ trước mặt, Mộ Chỉ Ly lấy Tinh Vẫn Thuyền ra, tâm niệm vừa động thì Tinh Vẫn Thuyền ở trước mặt đã liền biến thành một con thuyền kim loại màu trắng bạc, uy phong lẫm liệt, mặc dù bề ngoài có vẻ đơn giản nhưng chi tiết bên trong thì khó mà tả được.
Xảo Xảo cười nói:
– Bảo bối của Vô Bi lão giả cũng không ít nhỉ, đến ngay cả Tinh Vẫn Thuyền cũng có luôn, có thuyền này chúng ta có thể đến Thiên đường tử vong nhanh hơn nhiều.
Xảo Xảo đáng yêu bay lên trên thuyền, thấy vậy Mộ Chỉ Ly cũng nhảy lên thuyền, vốn tưởng rằng con thuyền này được làm từ kim loại thì sẽ rất nặng nhưng không ngờ là nó nhẹ như vậy, thiết kế hình giọt nước rất thích hợp để thuận theo hướng gió mà đi, đúng là tốc độ nhanh hơn thuyền bình thường gấp mấy lần.
Không chỉ vậy mà thao tác điều khiển thuyền cũng rất đơn giản, Mộ Chỉ Ly và Xảo Xảo ngồi trên thuyền, Xảo Xảo chỉ rõ phương hướng, Mộ Chỉ Ly khống chế con thuyền, phối hợp rất hoàn mỹ.
– Tinh Vẫn Thuyền đúng là tuyệt vời, vô cùng chắc chắn, ngay cả bị sóng lớn đánh vào thì cũng không bị ảnh hưởng.
Sau khi hiểu rõ được hiệu quả của Tinh Vẫn Thuyền thì Mộ Chỉ Ly liền tán thưởng. Ở Bồng Lai bí cảnh mà tìm được một con thuyền như thế này đúng là chỉ có trong mơ thôi.
– Tất nhiên rồi, ở Bồng Lai bí cảnh thì làm sao có Tinh Vẫn Thuyền được, được Vô Bi lão giả tặng thì coi như đó là một món quà lớn rồi đấy.
Xảo Xảo đáp.
Nghe vậy Mộ Chỉ Ly nặng nề gật đầu, Vô Bi lão giả đối với nàng cực kì tốt, mặc dù Vô Bi lão giả không thể sửa chữa được không gian thông đạo nhưng vẫn hướng dẫn đường đi cho nàng. Có thể nói Vô Bi lão giả là lương sư (người thầy tốt) của nàng.
Một ngày rong ruổi trên biển, gió mát và mây trắng đầy trời, Mộ Chỉ Ly thả lỏng mình giữa biển khơi mênh mông vì hàng ngày đều phải tu luyện, không có thời gian thư giãn. Không biết rốt cuộc tu vi của Tần Lãng là bao nhiêu, nhưng tu luyện giả của Linh Viêm quốc không thể so sánh với Bồng Lai bí cảnh được, thực lực không biết là sẽ mạnh đến nhường nào nữa.
Trong lúc Mộ Chỉ Ly lên đường đến Thiên đường tử vong thì ở Bồng Lai tụ địa xảy ra một chuyện khác.
– Ích Hàn đại ca, tỷ của ta đã rời đi để giải quyết một chuyện.
Mộ Hàn Mặc nghe Hàn Như Liệt nói thì cũng biết được mọi chuyện và đem chuyện này nói lại với Ích Hàn, dù sao việc Mộ Chỉ Ly biến mất cũng cần được khai báo rõ ràng.
Hắn rất lo lắng chuyện ở Thiên Huyền đại lục, nhưng hắn lại không thể giúp được gì, chỉ có thể giải quyết chuyện ở Bồng Lai bí cảnh này thật tốt mà thôi, để Mộ Chỉ Ly không phải buồn phiền thêm nữa.
Nghe vậy Ích Hàn kinh ngạc:
– Nàng đã đi khỏi rồi sao?
– Đúng vậy, vì đi gấp quá nên tỷ nhờ ta đến nói với ngươi một tiếng, thật xin lỗi.
Mộ Hàn Mặc áy náy nói.
Ích Hàn nhớ đến chuyện mà Mộ Chỉ Ly nói trước kia, nói vậy thì đúng là vì chuyện đó rồi, hắn cười xua tay, nói:
– Không có gì đâu, nàng có việc gấp phải đi thì chúng ta vẫn tiếp tục kế hoạch hay đợi Chỉ Ly trở về?
– Chúng ta tiếp tục tiến hành, tỷ của ta lo lắng cho chúng ta nên đã nhờ người của tỷ đến hỗ trợ rồi. Ích Hàn đại ca, nếu xảy ra chuyện gì thì phải lập tức nói cho chúng ta biết, bọn họ giờ đang ở cửa hàng mới bên kia, để ta giới thiệu cho ngươi biết.
Mộ Hàn Mặc cười, tu luyện giả của Thiên Huyền đại lục đang tề tụ ở đây đúng là mang đến cho hắn cảm giác khác lạ.
– Chúng ta qua đó đi, Chỉ Ly đúng là nghĩ chu đáo.
Ích Hàn cười, trong lòng cũng có chút lo lắng cho Chỉ Ly, không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mà khiến nàng vội vã rời đi như vậy.
Lúc Ích Hàn nhìn thấy đám người Lăng Lạc Trần thì không khỏi sửng sốt, khí chất của mấy người này không hề bình thường, Chỉ Ly đúng là cao tay, đến ngay cả bằng hữu của nàng mà cũng mạnh như thế này.
Mộ Hàn Mặc giới thiệu mọi người với nhau xong thì mọi người liền làm quen với nhau. Trước đây bọn Lăng Lạc Trần chưa từng chen chân vào việc buôn bán, nhưng lúc này bắt tay vào làm thì cũng không thành vấn đề, khiến cho Ích Hàn liên tục xúc động và khen ngợi bọn họ thông minh.
Mộ Chỉ Ly lênh đênh trên biển khoảng nửa tháng thì cuối cùng cũng thấy được một góc của Thiên đường tử vong, nhưng nơi này nhìn thoáng qua thì chỉ cảm nhận được đó là thiên đường chứ không hề có cảm giác nguy hiểm rình rập.
– Chủ nhân, nơi đó là Thiên đường tử vong, hai ngày nữa chúng ta sẽ đến nơi.
Trong giọng nói Xảo Xảo tràn đầy hưng phấn, Thiên đường tử vong, cùng với chủ nhân đi nhận truyền thừa, tất cả những chuyện này khiến cho nó bị kích động.
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, hòn đảo nhỏ phía xa xa có sương mù bao phủ xung quanh, sương mù phảng phất giống như một đảo tiên treo giữa không trung, vì có sương mù nên không thể nhìn rõ phía dưới có gì được.
Hòn đảo kia rất cao, ánh mặt trời cũng dần lên cao, giống như mặt trời tọa lạc ở nơi này vậy, màu trắng mênh mông tản ra xung quanh, thánh khiết lúc ẩn lúc hiện, đẹp không kể xiết.
Bất kì ai đứng từ chỗ này nhìn qua thì chỉ cảm thấy đây là một hòn đảo giữa bầu trời, thật khó tưởng tượng được đây lại là một ba nơi cực nguy hiểm ở Bồng Lai bí cảnh. Tuy nhiên khí tức thánh khiết kia cũng không làm cho Mộ Chỉ Ly thấy thích thú vì nhìn vào ánh sáng đó khiến nàng liên tưởng đến Quang Minh lão nhân, tính cách của Quang Minh lão nhân thật sự không hợp với hai chữ quang minh kia.
– Xảo Xảo, rốt cuộc ở Thiên đường tử vong có nguy hiểm như thế nào?
Mộ Chỉ Ly hỏi.
Xảo Xảo bĩu môi:
– Thiên đường tử vong có thể nói là nguy hiểm, cũng có thể nói là một cơ hội, những người có năng lực thực sự mới đến đây với ý định thu hoạch một vài thứ, tuy nhiên đại đa số những người đến Thiên đường tử vong đều một đi không trở lại.
Nghe vậy Mộ Chỉ Ly nhướng mày, Xảo Xảo nói như vậy thì nàng chỉ cảm thấy Thiên đường tử vong toát lên sự thần bí. Rồi sau đó nghe Xảo Xảo giải thích nàng lại có thêm những hiểu biết mới về nơi này, nàng không thể không thừa nhận Thiên đường tử vong này thật sự huyền bí.
Sở dĩ Thiên đường tử vong trở thành nơi đứng đầu trong ba nơi cực nguy hiểm cũng là vì lí do nó thần bí. Ở Thiên đường tử vong có rất nhiều cửa vào, nhưng phía sau từng cửa lại khác nhau, giống như là một mê cung phức tạp vậy, một khi mọi người đi vào rồi thì cũng đồng nghĩa với việc có thể kết thúc sự sống của mình.
Mà một khi đi thông suốt mê cung rồi thì cơ hội đạt được một vài bảo bối rất cao, tuy nhiên nhiều năm qua các tu luyện giả đến đây ngày càng ít, mười người đi thì chín người không thể trở về, đó chính là Thiên đường tử vong.
Sau khi tiến vào Huyết sắc địa ngục, chỉ cần không đến gần khu trung tâm thì có thể dựa vào tu vi để đi ra ngoài bình an, tuy nhiên Thiên đường tử vong lại không giống vậy, đi vào rồi thì gần như không thể trở ra được nữa.
Nghe xong tất cả, Mộ Chỉ Ly nhìn về phía Thiên đường tử vong, trong lòng có nhiều cảm xúc, hòn đảo nhỏ thoạt nhìn rất đẹp vậy mà chất đầy xác chết.
– Dần dần sau này không có ai đến trước Thiên đường tử vong nữa, nơi này đến ngay cả cường giả tuyệt thế cũng không dám nghỉ chân lại. Bởi vì Thiên đường tử vong này rất khủng bố, e rằng dùng bạo lực với nó cũng không ăn thua gì.
Xảo Xảo nói.
– Bất luận là người nào trước đây cũng e ngại Thiên đường tử vong, chỉ có duy nhất mình chủ nhân là không cần lo lắng thôi.
Mộ Chỉ Ly giật mình, lập tức hiểu ra, cười:
– Bởi vì ta có không gian thuộc tính.
Nói trắng ra Thiên đường tử vong này là tồn tại của không gian, nàng nắm giữ không gian thuộc tính nên Thiên đường tử vong này đối với nàng cũng không nguy hiểm lắm.
– Đúng là như vậy, lúc trước truyền thừa của sư phụ được thiết lập ở địa phương này sao?
Giọng nói của Mộ Chỉ Ly nhỏ xíu, sư phụ đúng là thông minh, đặt ở một nơi như vậy thì cho dù Quang Minh lão nhân có muốn phá truyền thừa cũng không dễ dàng gì.
Hai ngày sau, lúc trời vừa sáng thì Mộ Chỉ Ly và Xảo Xảo cuối cùng cũng đến Thiên đường tử vong. Đứng trên hòn đảo này Mộ Chỉ Ly nhận ra một điều rằng ở những nơi khác nàng không thể cảm nhận được năng lực không gian, nhưng nơi này có năng lực không gian cực kì nồng đậm.
Trên hòn đảo này, đúng như những gì Xảo Xảo nói, có vô số thông đạo để người ta đi vào, xoay quanh đảo là nhiều cửa hang, tất cả các cửa hang động đều giống nhau, không thể tìm ra được điểm khác thường.
– Đúng là một nơi thần kì, e rằng chỉ có thể dựa vào vận may của từng người mà lựa chọn thôi.
Mộ Chỉ Ly than thở, thế nhưng sự tồn tại của nơi thần bí này lại làm cho nàng được mở rộng tầm mắt.
Lúc này Xảo Xảo nhanh nhảu đi về phía trước, nói:
– Chúng ta đi vào thông đạo bên kia kìa, mau lại đây đi.
Mộ Chỉ Ly mìm cười, nhiều năm như vậy mà Xảo Xảo vẫn nhớ rõ được là thông đạo nào, đúng là không dễ dàng gì. Đi một đường thẳng, Mộ Chỉ Ly vẫn chưa gặp được một ai khác, dường như nơi này đã biến thành một hòn đảo chết rồi. Mười người đi thì chết mất chín người, nói vậy đúng là khiến lòng người phải sợ hãi.
– Chính là thông đạo kia.
Xảo Xảo ngồi trên vai Mộ Chỉ Ly, cái tay bé xíu chỉ vào một cửa động và nói.
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, bước đi nhanh hơn, tuy nhiên ngay lúc hai người đến trước cửa động thì phát hiện ra nơi đây có người, điều này làm cho Mộ Chỉ Ly vốn tưởng nơi này không có ai nên liền kinh ngạc.
Mấy người kia tất nhiên là cũng chú ý đến Mộ Chỉ Ly, ánh mắt mọi người đều nhìn vào người nàng, không ai lên tiếng.
Mộ Chỉ Ly liếc nhìn mấy người đó một cái, dĩ nhiên là họ cũng chuẩn bị tiến vào bên trong động rồi, một người liền lên tiếng:
– Cô nương, cửa động này không thể tiến vào được, lúc trước bằng hữu ta cũng đi vào đây nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy ra.