Hai người chú Ba đến được nơi này thì không còn đường để đi tiếp.Đằng trước trái phải đều là một khoảng trống hư vô. Đèn thăm dò chiếuxuống, trong nước xuất hiện cả một khoảng rộng lớn trắng phau phau toànnhững con cua biển, phía dưới lại là vực sâu, soi đèn pin khắp nơi chỉthấy, ngoại trừ rặng đá san hô phía sau ra thì chẳng còn bất cứ vật nàocó thể lấy làm mốc nữa. Theo cách miêu tả của chính chú Ba, thì cứ nhưtrôi nổi ngoài vũ trụ.
Cái cảm giác khi ấy thực ra khá là gay go, bởi vì, bất kể anh đang ởnơi nào, hễ ánh sáng đèn pin còn có thể soi tới thứ gì đó thì ít nhấtanh còn có cảm giác về sự tồn tại. Thế nhưng, khi ở nơi đó, ánh sáng đèn pin của anh chiếu ra không hề có lấy một chút ánh phản chiếu nào, ngoại trừ tối đen thì chỉ là đen tối. Anh không biết được có cái gì đang chờđợi anh ở phía trước.
Lúc bấy giờ đã tiêu hao rất nhiều dưỡng khí. Lặn xuống hang động dưới nước không giống thám hiểm bình thường, nó đòi hỏi phải kiểm soát chặtchẽ thời gian hoạt động, vì anh cần phải giữ lại một phần dưỡng khí đủđể có thể trở ra bên ngoài động, vì thế cũng yêu cầu người lặn xuốngnước phải thường xuyên kiểm tra đồng hồ đo dưỡng khí. Chuyện này đối với chú Ba mà nói là một áp lực tâm lý tương đối lớn.
Tuy nhiên Giải Liên Hoàn lại như đã có tính toán từ trước. Sau khilượn lờ mấy vòng trong nước, hắn liền ra hiệu cho chú Ba tắt đèn thămdò.
Không có đèn thăm dò, vậy thì chính là tối tăm tuyệt đối. Chú Ba lấylàm kỳ lạ, thằng oắt này muốn làm gì vậy nhỉ? Giờ đường đã tìm không ra, nó lại còn muốn tắt thứ để chiếu sáng đi.
Có điều, trông bộ dạng khăng khăng một mực của hắn thì có thể thấy,chắc chắn cách làm này cũng là do lão già người nước ngoài kia bày chorồi. Chú Ba biết bản thân cũng không có lựa chọn nào khác, bèn làm theo ý Giải Liên Hoàn, vặn tắt đèn thăm dò.
Sau khi cả hai ngọn đèn thăm dò đều tắt, màn đêm tối đen như nước mực loang ra bủa vây tới, đồng thời vòng sơn dạ quang ở đèn pin chống thấmtrên thắt lưng hai người (thiết kế này là để đề phòng khi đi lặn vào ban đêm, có lỡ để đèn pin rơi xuống đáy nước cũng còn biết đường tìm lạiđược) từ từ sáng lên, đánh dấu vị trí của từng người bọn họ.
Giải Liên Hoàn ở bên đó hình như đã tháo đèn pin xuống, dùng làm gậytín hiệu. Chú Ba trông thấy vòng sáng kia vung lên, chỉ ra một phươnghướng.
Chú nhìn về cái hướng kia thì lờ mờ thấy được, thật sâu trong vùngtối mịt dưới chân, ở một nơi rất xa có một đám lớn những điểm sáng yếuớt màu xanh lục, hình như là mắt của một loại sinh vật nào đó, đangchuyển động một cách lững lờ.
Chú Ba giật mình một cái, nhất thời căng thẳng vô cùng, vì chú từngnghe rất nhiều ngư dân kể lại rằng, ở biển thứ gì cũng có thể có, nhữngđôi mắt màu xanh lục này sẽ không phải là của sinh vật rình rập trongbóng tối gì đó đấy chứ?
Nghĩ tới đó tay chú bất giác mò đến con dao. Đúng lúc này, Giải LiênHoàn ở đằng kia lại vung đèn pin vài cái. Vòng sáng chỉ thị trên đèn pin bắt đầu chuyển động, ấy thế mà lại đi về phía cụm điểm sáng màu lụckia.
Chú Ba chửi thầm trong bụng. Đừng thấy chú bình thường cẩu thả tùytiện, thực ra xuống đấu rồi là phong cách hành sự của chú cẩn thận lắm,Giải Liên Hoàn cứ đâm thẳng xuyên thủng như vậy thật sự là không ổn. Tuy nhiên, nếu như Giải Liên Hoàn đã hành động như vậy, chứng tỏ hắn ta đãbiết những đốm sáng kia là gì rồi, nên mới ra hiệu cho chú cùng qua đó.
Cứ như vậy, vẫn những lời đó, chú Ba không đi theo không được. Chú trong lòng ảo não nhưng cũng chẳng còn cách nào.
Không có ánh đèn chiếu sáng, chỉ lặn xuống bơi theo một vòng sánglạnh, người ta giống như thể thiếu mất đôi mắt. Cái cảm giác bị hòa tanvào trong bóng tối lạnh lẽo này, trước kia lúc xuống đấu chú Ba đã từngnếm trải vị đắng này, hôm nay lại được nếm lại lần nữa, hơn nữa còn là ở trong nước, chú Ba lại càng sinh ra cảm giác bất an.
Những đốm sáng màu lục từng chút từng chút gần sát lại, thế nhưng vìánh sáng yếu quá nên vẫn cứ không thấy rõ được là cái gì. Tiến lại gầnhơn, chú Ba kinh hoàng phát hiện ra những điểm chấm kia đúng là đangchuyển động, hơn nữa tốc độ còn không chậm. Ý nghĩ rằng đó là một đámquái vật đại dương lại càng trào dâng mãnh liệt.
Ấy thế mà Giải Liên Hoàn vẫn cứ như không nhận ra điều đó một chútnào, đuổi theo cực nhanh. Chẳng mấy chốc cả hai đã bơi tới chỗ phía trên đốm sáng này ba mươi mấy mét. Cơn sợ hãi của chú Ba đạt tới cực hạn,chú thoắt cái tiến lên, túm lấy Giải Liên hoàn không cho hắn tiếp tụcbơi lại gần.
Giải Liên Hoàn không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, cũng sợ đến nhảy dựng, ngừng lại.
Chú Ba dùng đèn pin làm ra một động tác, Giải Liên Hoàn cũng vẫy lạitrả lời, nhưng cả hai đều không thể hiểu ý đối phương muốn diễn đạt.
Chú Ba vô cùng ảo não, thật muốn lập tức bật đèn thăm dò nói cho rõràng, nhưng lại sợ khoảng cách gần như vậy, lỡ mà soi ra bên dưới thậtsự là thứ gì như cá mập chẳng hạn, thì đúng là ngay cả cơ hội chạy trốichết cũng chẳng có luôn.
Đang lúc lo lắng cân nhắc rốt cuộc phải làm thế nào để Giải Liên Hoàn hiểu rõ ý mình thì đột nhiên một luồng sáng trắng lóe lên, Giải LiênHoàn thế mà lại mở đèn thăm dò sáng choang, rõ ràng hắn cũng thấy bựcdọc đủ rồi, thật sự nhịn không nổi ý định hỏi xem chú Ba sao cứ níu chặt lấy hắn.
Chú Ba giật mình hốt hoảng, vừa che đèn, vừa cúi xuống nhìn phía dưới.
Ở bên kia luồng sáng, trong bóng tối bên dưới hiện lên một cái bóngtrắng mờ mờ ảo ảo, đó là vật thể hình người quấn trong lớp áo lụa mỏngrách te tua. Thích ứng dần với ánh sáng đèn thăm dò, chú Ba lại càngthấy rõ ràng, lỗ chân lông toàn thân đều rúm ró hết lại.
Đó là một cái xác cổ trôi dật dờ trong nước, tư thế cực kỳ quái dị,mặt mũi mờ ảo không thấy rõ, tấm áo lụa trắng to lớn cứ như lớp màng của con sứa biển khổng lồ, bồng bềnh phiêu dạt trong nước tựa như một đóahoa khổng lồ đến từ cõi u minh.