Ích Hàn nhìn thấy biểu hiện của ba người kia thì liền hiểu được ba người họ đã đoán được thân phận của đám người hắc y nhân, sự lo lắng của họ khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn, giông tố lại sắp ập đến rồi.
Ích Hàn im lặng một lúc lâu không hỏi gì, đợi đến lúc bọn họ đủ tin tưởng hắn thì sẽ đến gặp hắn và nói mọi chuyện.
Trên khuôn mặt Mộ Chỉ Ly thể hiện sự dứt khoát, lạnh lùng:
– Ích Hàn, hôm nay bọn ta phải đi trước, thật xin lỗi.
Thực lực của lão nhân hắc ám quá mạnh nên cho dù là ở Tuyệt Tình Cốc thì hắn cũng không xem ra gì, nàng không thể kéo theo Ích Hàn vào chuyện này được.
– Được.
Ích Hàn gật đầu, nhìn Mộ Chỉ Ly, đó chính là sự tin tưởng bền chặt.
Đợi đến lúc ba người họ đi khỏi thì Ích Hàn mới thầm hỏi: rốt cục là thế lực nào mà lại khiến ba người bọn họ căng thẳng như vậy? Rốt cuộc Mộ Chỉ Ly có bao nhiêu bí mật?
Sau khi ba người Mộ Chỉ Ly rời khỏi Tuyệt Tình Cốc vẫn không vội đi tìm bọn người hắc y nhân mà đợi đi đến nơi héo lánh, nếu là lão nhân hắc ám đến tìm bọn họ thì bọn họ cần tìm một nơi cho mấy người kia hiện thân.
– Một khi thủ hạ của lão nhân hắc ám hiện thân thì sẽ bị Hạ Trường Thanh nhìn thấy, bọn họ sẽ biết được người lúc trước lẻn vào Thiên Âm Môn là để tìm Mộ Dật Thần, đến lúc đó sự việc có thể khác.
Mộ Chỉ Ly nhíu mày nói, suy nghĩ đó vẫn đè nặng lên trong lòng nàng, nặng nề nói không nên lời.
– Hãy dẹp những hậu quả đó sang một bên đi, điều chúng ta phải lo lắng lúc này là thực lực hiện giờ của lão nhân hắc ám như thế nào.
Một dung nhan tuấn tú, trường bào màu đỏ bay trong gió mang theo không khí nặng nề.
Mộ Dật Thần từ lúc nghe thấy ba chữ hắc y nhân thì cũng thấy nôn nao, lo lắng, lão nhân hắc ám chính là đối thủ lớn nhất trước mắt, là đối thủ mà hắn nhất định phải thắng trong tương lai. Vẫn luôn trốn tránh, nghĩ đến việc hôm nay phải đối mặt với tất cả thì trong lòng hắn không hề kích động mà rất bình tĩnh.
Không khí yên lặng bao trùm tất cả, đôi mắt thanh tú tràn đầy vẻ kiên nghị, nếu đã vậy thì chiến một trận đến cùng đi.
Đám người Diệp Lăng Thiên sau khi thấy đám người Mộ Chỉ Ly rời khỏi Tuyệt Tình Cốc thì liền lặng lẽ bám theo, nhưng khi nhìn thấy bọn họ đi vào một con đường hẻo lánh thì trong lòng liền có một chút bất an, họ hành động rất bí mật, không lẽ Mộ Chỉ Ly đã phát hiện ra bọn họ sao?
Gió thu hiu quạnh, bóng đêm lạnh lẽo.
Bốn phía yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua khiến lá rụng từ trên cao bay xuống, ba bóng người ngạo nghễ đứng bên trong rừng cây, tầm mắt sắc bén, quan sát bầu trời hắc ám chung quanh, Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói:
– Xuất hiện đi, bọn ta biết các ngươi đang ở gần đây.
Giọng nói lạnh như băng của Mộ Chỉ Ly tràn ngập sự kiên định, cùng với tiếng gió thì giọng nói của Mộ Chỉ Ly đã truyền đến tai Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên giật mình, đúng là bọn họ đã bị phát hiện. Nhìn ba người đối diện mình, hắn do dự một lát rồi bước ra trước mặt ba người họ.
Lực lượng hai bên đứng đối diện nhau, trong bóng đêm tĩnh mịch thì ánh mắt hai bên như tóe lửa.
Nhìn thấy bảy hắc y nhân xuất hiện trước mặt thì Mộ Chỉ Ly yên lặng nhíu mày lại, mặc dù là quần áo màu đen nhưng bảy người này không giống với thủ hạ của lão nhân hắc ám, nguyên nhân là vì trên người bọn họ không có khí tức hắc ám nổi lên.
Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần cũng phát hiện ra điều này, nhìn bảy người trước mặt thì lòng cũng dấy lên sự nghi hoặc.
– Nếu đã bị các ngươi phát hiện thì bọn ta cũng không trốn nữa, Phó Dịch Hùng có phải do ngươi giết không?
Ánh mắt sắc như đao của Diệp Lăng Thiên nhìn Mộ Chỉ Ly chằm chằm.
Diệp Lăng Thiên vừa dứt lời thì ba người Mộ Chỉ Ly đều thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng là thủ hạ của lão nhân hắc ám thì bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm, không ngờ là vì một chuyện khác mà dẫn đến việc của người của bang phái khác tìm đến mình.
Mộ Chỉ Ly đã thông suốt mọi chuyện, tàn đồ ở buổi đấu giá kia là xuất phát từ Diệp Lăng Thiên, nói vậy tàn đồ kia không phải được chân chính mang ra đấu giá mà mục đích chính là muốn biết những tàn đồ còn lại đang ở đâu. Hóa ra lúc trước mình không mua tàn đồ kia đúng là một quyết định sáng suốt.
– Ta còn chưa ra tay với Phó Dịch Hùng thì đã nghe tin là hắn chết rồi.
Ánh mắt Mộ Chỉ Ly đảo qua, lạnh lùng nói.
Đôi mắt sâu thẳm của nàng khiến cho người ta không nhìn ra được suy nghĩ của nàng, Diệp Lăng Thiên ngây người một lát, những gì Mộ Chỉ Ly trả lời đã vượt qua dự đoán của hắn. Vốn nghĩ rằng Mộ Chỉ Ly hoặc là thừa nhận mình giết, hoặc là cố gắng phủ nhận mọi chuyện, chưa từng nghĩ nàng lại dám thừa nhận là mình muốn giết Phó Dịch Hùng, bộ dạng bình tĩnh này đúng là làm cho hắn thấy nghi ngờ
Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần vẫn giữ im lặng, hai bóng người khôi ngô tuấn tú đứng hai bên Mộ Chỉ Ly, một khi có việc ngoài ý muốn xảy ra thì hai người bọn họ nhất định sẽ động thủ trước.
– Vậy ngươi có biết là Phó Dịch Hùng có kẻ thù chứ?
Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một lát rồi hỏi, bất luận là Mộ Chỉ Ly trả lời thật hay giả thì bây giờ ra tay với bọn họ cũng không có lợi, dù sao hắn cũng không biết Tiểu Huyết kia có xuất hiện ở đây hay không, sau này sẽ tìm cơ hội sau.
Mộ Chỉ Ly nhướng mày lên, châm chọc:
– Loại người như Phó Dịch hùng thì kẻ thù nhiều không thể kể hết, ai cũng là kẻ thù của hắn cả.
Diệp Lăng Thiên quan sát một chút, Mộ Chỉ Ly quả đúng là không phải hạng người tầm thường, trong tình huống này mà nói chuyện vẫn không để lộ ra một manh mối nào. Chi bằng hỏi thăm lại một lần nữa rồi động thủ cũng không muộn, nghĩ đến đây Diệp Lăng Thiên ôm quyền nói:
– Làm phiền rồi, bọn ta đi trước đây.
Vừa dứt lời thì Diệp Lăng Thiên vung tay lên, sáu người phía sau nhanh chóng rời đi, biến mất vào màn đêm tối tăm.
Trong mắt Mộ Dật Thần hiện lên một tia nghi hoặc, nhìn Mộ Chỉ Ly nói:
– Tại sao lại không ra tay giải quyết bọn họ? Bọn họ cũng đến từ một thế lực lớn mạnh, một khi họ truy ra được manh mối, chắc chắn lúc họ đến tìm lại chúng ta thì chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn đấy.
Hiện giờ có thể khẳng định những gì vẽ trên tàn đồ đó là đúng, nếu đám người Diệp Lăng Thiên này biết được giá trị bức tranh ấy mà còn dám đem ra để đấu giá thì có thể thấy là thực lực của bọn họ không hề yếu.
Nghe vậy ánh mắt Mộ Chỉ Ly chùng xuống, cũng không nói gì. Hàn Như Liệt đột nhiên trở nên nghiêm túc, nheo mắt lại, nói:
– Nếu đã đến đây rồi thì cần gì phải trốn tránh nữa?
Ánh mắt Mộ Dật Thần liền thay đổi, trong nháy mắt có mười bóng người màu đen xuất hiện, trong nháy mắt đã bao vây ba người Mộ Chỉ Ly, khí tức nồng đậm phát ra từ người bọn họ, áo choàng màu đen phủ kín người, khí tức nguy hiểm dần lan rộng ra.
Nhìn thấy trang phục quen thuộc, ba người lập tức hiểu được thân phận của bọn kia. Hóa ra không phải họ nhầm lẫn thân phận đám hắc y nhân lúc nãy mà là có đến hai tốp hắc y nhân, xem ra đêm nay nhất định phải có chuyện rồi.
– Nhanh như vậy đã phát hiện ra, xem ra hơn một năm qua thực lực các ngươi tiến bộ không nhỏ đâu.
Gã cầm đầu đám hắc y nhân cười khặc khặc, tiếng cười của hắn làm lay động rừng cây, mang lại khí lạnh như băng.
– Các ngươi chính là thủ hạ của lão nhân hắc ám, lúc trước một số người đã bị xử lý, không biết các ngươi còn lại mấy Hào?
Mộ Chỉ Ly hất cằm lên nhìn mười người, sát ý lan tỏa.
– Ta là Thiết Tự Nhất Hào, những người bị các ngươi xử lý trước đây chỉ là Thai Diện thôi. Ngay cả nhiệm vụ nhỏ ấy mà cũng không hoàn thành được thì chết là đáng.
Bóng dáng ẩn trong áo choàng màu đen chậm rãi nói, ngữ khí tràn ngập sự coi thường.
Mộ Chỉ Ly nhíu mày, hóa ra là thủ hạ của lão nhân hắc ám còn có sự phân chia cấp bậc, như vậy có nghĩa là sau này sẽ gặp phải đối thủ mạnh hơn nữa sao?
Mộ Dật Thần nheo mắt, con ngươi chuyển động:
– Tại sao lão nhân hắc ám không phái người mạnh hơn đến? Chẳng phải là sẽ giải quyết mọi chuyện tốt hơn sao?
– Giải quyết các ngươi là một chuyện rất đơn giản, vốn không cần cao thủ ra tay.
Nhất Hào cười nhạo, tiếng cười đó như chê cười Mộ Dật Thần thật ngu xuẩn và kiêu ngạo.
Mặt Mộ Dật Thần khẽ biến sắc, đối phương đã khơi mào cơn tức trong hắn, thiên lực cơ thể trong nháy mắt bùng nổ.
– Đã vậy thì để ta xử lý các ngươi và chứng mình thực lực của ta cho các ngươi xem.
Trong nháy mắt trận chiến đã diễn ra.
Thiên lực tràn ngập khắp không gian, thổi quét qua rừng cây, lá cây bay tứ tung, ba bóng người sáng chói xuyên qua bên trong những bóng người màu đen kia, những chiêu thức mạnh mẽ không ngừng bùng nổ.
Mộ Chỉ Ly không thể không thừa nhận, hắc y nhân trước mặt này so với đám hắc y nhân gặp ở Vô Tẫn Hải thì mạnh hơn nhiều, tất cả đều là cao thủ Xuất Khiếu Cảnh. Hơn nữa mười người kia phối hợp hoàn mỹ, vây ba người bọn họ bên trong, tình hình không khả quan chút nào.
Hình như Mộ Dật Thần đã kiềm chế từ rất lâu, hoặc là vì lòng hận thù với lão nhân hắc ám quá lớn nên hôm nay bùng nổ, đôi mắt đỏ ngầu, hận không thể giết chết tất cả bọn họ.
Hắn điên cuồng công kích như vậy cũng khiến cho Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt bị ảnh hưởng theo, nhất chiêu rồi thêm nhất chiêu mạnh hơn không ngừng bùng nổ.
– Tứ hướng kết giới.
Hắc y nhân Nhất Hào hừ lạnh một tiếng, kết giới quen thuộc lại xuất hiện trước mặt ba người Mộ Chỉ Ly.
Trong cơ thể cảm nhận được năng lượng bị kiềm nén, Mộ Chỉ Ly cười nhếch mép:
– Lão nhân hắc ám cho nói cho các ngươi biết là tứ hướng kết giới đã từng bị ta phá giải không?
Nhất Hào thản nhiên nói:
– Vậy ngươi thử phá giải một lần nữa đi, tuy nhiên trước khi ngươi phá giải thì ta phải xử lý ngươi trước đã.
Một quyền mạnh mẽ, chấn vỡ không khí hung hăng đánh tới Mộ Chỉ Ly.
Đôi mắt Mộ Chỉ Ly ngưng lại, thiên lực trong cơ thể tuôn ra như thủy triều để nghênh chiến.
– Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi đấy! Chỉ với một mình ngươi thì chưa đủ đâu.
Hai nắm đấm va vào nhau khiến hai người đều lùi về sau mấy bước mới ổn định lại được thân hình, Mộ Chỉ Ly chậm rãi nở một nụ cười, con ngươi lạnh lùng như rắn độc, nhìn chằm chằm vào hắc y nhân, sát khí đằng đằng.
– Nếu chỉ với trình độ này của các ngươi thì muốn giết ba người bọn ta không dễ đâu.