Hít thở xong, sắc mặt chú trầm hẳn xuống, ngữ điệu cũng trở nên thật chậm, có phần do dự.
Chú ngẫm nghĩ, rồi lại rào trước với tôi: “Phải nói lại hồi trước, về vụ Tây Sa, có một việc, lúc ấy ở bệnh viện chỗ Tế Nam đúng là chú Ba đã lừa mày. Có điều, chú cũng là vạn bất đắc dĩ, cho đến nay chú vẫn daydứt vụ đó, thật sự không muốn nhắc lại lần nữa, mày phải hiểu cho chú.”
Tôi gật đầu, cũng không đáp lời. Chuyện bị chú Ba lừa tôi đã sớm biết từ lâu. Tôi cũng không muốn trách chú, tôi chỉ cần biết sự thật thôi.
Chú Ba hớp miếng nước rồinói tiếp: “Thực ra, phát hiện thấy ngôi mộdưới đáy biển chỉ là vở kịch chú mày diễn thôi. Từ rạng sáng hôm đó chúđã cùng Giải Liên Hoàn đi vào đó một lần rồi. Có điều, chỗ chú vào có lẽ không giống với nơi chúng mày vào, bởi vì Giải Liên Hoàn có tài liệucực kỳ chi tiết. Bọn chú vào là vào thẳng luôn trung tâm cổ mộ, bởi sựủy thác của lão nước ngoài kia, nên mục tiêu là phòng đặt quan quách của Uông Tàng Hải.”
“Ý chú là một trong ba mộ thất ở giữa à?” Tôi nhớ lại kiến trúc của ngôi mộ dưới đáy biển.
Chú Ba liền cười khổ lắc đầu: “Không, chỗ mày nói tới kia chỉ là tầng thứ nhất của cổ mộ. Ngôi mộ thuyền đắm này cực kỳ rộng lớn, lớn hơntưởng tượng của mày nhiều. Quan quách của Uông Tàng Hải nằm sâu tít tậnđáy cổ mộ, hơn nữa lại trong tình trạng cực kỳ cổ quái… dùng ngôn ngữkhó hình dung lắm.”
Hồi đó tài liệu mà Giải Liên Hoàn lấy được từ tay Cầu Đức Khảo tươngđối chi tiết, có thể thấy tài liệu gốc nằm trong tay Cầu Đức Khảo hẳn là cực kỳ có uy tín. Đồng thời, Cầu Đức Khảo còn cung cấp cho Giải LiênHoàn một bộ máy ảnh kèm đèn flash. Nghe nói đó là loại tiên tiến nhấtthế giới vào năm ấy, cực kỳ nhỏ nhắn, lại còn có tính năng chống thấm.
Tài liệu cho biết, ở bên trái bãi đá san hô ngầm mà đội khảo cổ khảosát khoảng nửa dặm có một nơi mà dân bản xứ hay gọi là “Sa đầu tiêu”, là một hệ thống đá ngầm san hô do mấy chục tảng đá ngầm lớn cùng hằng hàsa số những khối đá ngầm nằm dưới nước tạo thành. Toàn bộ khu vực đángầm này nối thành một thể ở dưới nước, là một bộ phận của một rặng sanhô khổng lồ. Ở nơi đó, trong một phiến đá ngầm có một động đá vôi chìmtrong nước, nằm bên dưới mặt biển, cho dù vào lúc thủy triều xuống cũngchỉ lộ ra một phần rất ít. Đây chính là cửa để thợ thủ công dẫn nước vào phong bế ngôi mộ thuyền đắm. Do đó, đi vào đây là sẽ tiến thẳng đượcvào tận bên trong rặng đá san hô. Con thuyền đắm khổng lồ dưới đáy biểnkia chính là được chôn giấu dưới tầng cát biển trong lòng rặng đá ngầmnày.
Chỉ cần đi vào hang đá san hô là có thể một đường tiến thẳng vào bêntrong con thuyền đắm. Sau đó phải đi như thế nào, phải cẩn thận vớinhững thứ gì, trong tài liệu đều ghi rất tường tận. Quả thực ngôi mộ cổnày cứ như thể là do Cầu Đức Khảo thiết kế nên vậy.
Tài liệu chi tiết đến vậy, dù có là tài liệu thời cổ đi chăng nữacũng không thể đạt đến trình độ này được. Cho nên, chú Ba mới ngờ rằngngôi mộ cổ dưới đáy biển kia, chỉ e từ lâu đã sớm có người đặt chân vào. Có thể, người này tuy vào được đến nơi nhưng ra tay lại không thành,cho nên Cầu Đức Khảo không thể không tìm người hỗ trợ một lần nữa.
Bản thân Giải Liên Hoàn cũng biết người biết ta, hiểu rõ khả năngcũng như vị trí của bản thân, cho nên không đáp ứng bất cứ yêu cầu nàođòi hỏi phải xuống đất. Nhưng thân phận của Cầu Đức Khảo lại khác. Mộtlà Giải Liên Hoàn cảm thấy mình mang nợ lão, hai là trong suốt một nămqua, Giải Liên Hoàn đã tham gia vào rất nhiều hoạt động trong gia tộc,rốt cuộc cũng được xuống đổ đấu vài lần, lá gan, kiến thức và thân thủđều khác hẳn ngày trước. Vả lại, điều kiện Cầu Đức Khảo đưa ra cũng rấtcao, bản thân hẳn lại đang trong độ tuổi tự tin đến mù quáng, cho nêncuối cùng vẫn đáp ứng như bị ma xui quỷ khiến.
Lúc đó, sau khi chú Ba biết lão già ngoại quốc và Giải Liên Hoàn có gian tình (=]]]), liền cực lực phải đối Giải Liên Hoàn tham gia vào đội khảo cổ. Tuynhiên, sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến chú Ba cảm thấy sự việccó gì đó cực kỳ không ổn. Vì đã biết mục đích thật sự của lão già ngoạiquốc và Giải Liên Hoàn, chú Ba bèn mạo hiểm liều một lần. Chú thuyếtphục Văn Cẩm, cố ý để cho Giải Liên Hoàn tham gia đội khảo cổ, ngoài mặt không lộ vẻ gì, nhưng thật ra đà ngấm ngầm theo dõi xem hắn sẽ hànhđộng như thế nào.
Mọi việc cứ thế mà phát triển, cứ như thể ma xui quỷ khiến. Phải nóilà chuyện này hãy còn lắm ẩn tình, nhưng những cái đó đều không quantrọng, ở đây giản lược lại, chỉ nói đến chuyện Giải Liên Hoàn ở Tây Sa,và về sự việc xảy ra trước cái đêm hắn gặp sự cố thôi.
Hôm đó, công tác của đội khảo cổ đã tiến vào ngày đầy tiên của giaiđoạn cuối cùng, công tác trục vớt chuẩn bị kết thúc, việc cũng nhẹnhàng, cho nên trước khi đi ngủ mọi người uống chút rượu, ngủ rất say.
Giải Liên Hoàn chờ mãi mới có được cơ hội này. Bây giờ chẳng mấy ngày nữa là kết thúc công việc, hắn biết mình phải tận dụng thời cơ ngay vìsẽ không có lần thứ hai nữa. Vì vậy, sau khi xác định mọi người đã ngủsay hết, hắn bèn giả bộ đi tiểu, nhưng kỳ thực là đi thám thính thực hư, rình cơ hội chuồn xuống biển.
Hắn không biết rằng, thằng bạn chơi chung từ thưở mặc quần thủng đítkia, cái thằng dại gái Ngô Tam Tỉnh, giờ đã là một tay lão luyện gianghồ, tâm tư vừa kín đáo lại tinh ranh, từ lúc leo lên thuyền, nhất cửnhất động của hắn đều đã bị người này theo dõi kỹ càng.
Lại nói, hồi đó chú Ba cũng khá là uất ức. Chú từ lâu đã ngứa mắt đủkiểu với Giải Liên Hoàn. Vì không biết mục đích của Giải Liên Hoàn, nênkhi ở trên thuyền, đối với chú Ba, Giải Liên Hoàn chính là một quả bomhẹn giờ, không rõ uy lực, cũng không biết lúc nào sẽ phát nổ tan tành,cái lúc vốn có thể cùng Văn Cẩm sung sướng tâm sự chuyện yêu đương, thìlại thành ra phải nhăm nhăm phòng bị hắn.
Còn có một nguyên nhân tương đối khó nói mà chú Ba không đề cập trựctiếp, thế nhưng tôi vẫn đoán được từ lời kể của chú: rõ ràng là Văn Cẩmrất ưa thích Giải Liên Hoàn. Hắn ta đích xác là một tên công tử bộtchính hiệu, biết cách lấy lòng chị em phụ nữ, tình tính khác với chú Barất nhiều; hơn nữa, tướng mạo và nhiều phương diện khác của hắn không hề kém chú Ba chút nào. Chú Ba là loại tay mơ trong tình trường, khó tránh khỏi việc ghen tuông.
Thế nên Giải Liên Hoàn có động tĩnh là chú Ba mừng đến phát cuồng.Lúc Giải Liên Hoàn vừa hạ xuồng cao xu xuống, định chèo ra xa khỏi contàu đánh cá thì chú Ba đột nhiên xuất hiện, dùng một tay đè hắn xuống,ấn chặt lên boong thuyền.
Chú Ba đột ngột xuất hiện làm Giải Liên Hoàn không kịp lường trước,nhưng khi hắn vừa nhận ra đó là chú Ba thì, ngược lại, không còn sợ hãinữa. Bởi vì, nếu là người khác thì lúc đó dễ bị ụp cái mũ phản quốc trốn sang Việt Nam, nhưng nếu là chú Ba thì khác. Cả hai đều nắm thóp nhau,chú Ba cũng không phải loại tự bắt bí chính mình, cho nên, hắn bèn nhẹgiọng bảo chú buông tay ra.
Tuy nhiên, chú Ba đã chất chứa căm hờn với hắn từ lâu, hơn nữa vẫncòn khúc mắc, có lý nào lại thả cho hắn chạy đơn giản vậy. Chú nghiếnrăng nghiến lợi vặn cho hắn suýt gãy tay, hỏi hắn trăm phương ngàn kếhòng chui vào đội khảo cổ, lại chuồn ra biển khuya như vậy, rốt cuộc làmuốn làm gì?
Vụ này chú cũng hơi bị mượn gió bẻ măng, cố tình xả nỗi ấm ức của bản thân. Giải Liên Hoàn lúc đầu còn ngang ngạnh cãi bướng, nhưng tronglòng cũng âm ỉ lửa thiêu. Ở Trường Sa, ngoại trừ những bậc bề trên rathì làm gì có ai dám đối xử với hắn như vậy, vì thế hắn hạ thấp giọng mà chửi bới luôn mồm.
Chú Ba căn bản không tiêu hóa nổi cái bản mặt kia, nghe hắn chửi liền cứ thể thẳng tay dúi đầu hắn xuống nước, cho đến khi mắt hắn trợn trắng mới nhấc lên. Cứ thế lặp lại ba lần bảy lượt, Giải Liên Hoàn đã rũ cảra, đành phải xin tha.
Bấy giờ chú Ba mới hỏi lại câu ban nãy, hắn bèn đem tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ nói rõ ngọn ngành.
Sau khi nghe xong, hai mắt chú Ba sáng lòe, không tin nổi vào lỗ taimình nữa. Hóa ra dưới đáy biển này lại còn có cả một ngôi mộ thuyền đắmnữa cơ đấy! Đây thật sự là chuyện không thể ngờ được. Trong cuốn bút kýcủa ông già nhà mình cũng từng ghi lại lời người xưa kể về thuyền tángdưới đáy biển, có điều loại hải đấu này cực kỳ hiếm gặp, chính bản thânông bô cũng chỉ là nghe nói thôi chứ không phải tự tìm hiểu. Nơi đáybiển mênh mông, cát trải vạn dặm, muốn tìm được một manh mối còn khó hơn gấp vạn lần so với trên đất bằng. Ấy vậy mà một lão già người nướcngoài lại có thể biết được tường tận đến vậy, rốt cuộc lão là thần thánh phương nào?
Nghĩ đến đấy, chú Ba liền thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, chỉ hận không thể lập tức xuống dưới biển xem tận mắt lấy một lần. Chú liềnbuông Giải Liên Hoàn ra, nói nhỏ: “Chỉ thế thôi à? Thế mà mẹ kiếp cậuđéo nói sớm, quan hệ giữa tớ với cậu là như nào cơ chớ? Nói ra thì cólàm sao? Không lẽ tớ nẫng tay trên của cậu được chắc?”
Giải Liên Hoàn đã oải lắm rồi, bèn nói: “Chuyện này là tớ phải gạtông già nhà tớ ấy chứ, đương nhiên cũng không muốn cho các cậu biết rồi. Với lại tớ và cậu nào có thân thiết gì đâu, nói ra tớ lại sợ có thêmbất trắc. Cậu cứ thử nói thật lòng mà xem, nếu tớ nói thẳng ra thì cậucó còn cho tớ vào đội khảo cổ nữa không?”
Chú Ba thầm nghĩ thử thấy cũng đúng, đã thả lỏng tinh thần hơn nhiều, liền bảo với hắn: “Coi như cậu có lý. Có điều tớ phải nhắc nhở cậu, lão Cầu Đức Khảo này ở Trường Sa người ta gọi là “lão đầu bạc”, cha nàycũng không phải loại đơn giản đâu. Này người anh em, tớ thấy cái đấu này đổ cũng chả ngon lành gì, hay là cậu tạm thời bỏ qua đi, chúng ta vềtìm mấy người nữa bàn bạc cho kỹ, hoặc là lần này để người anh em là tớđây đi với cậu, cậu nói sao? Không phải nói khoác chứ anh em nhà cậuđây kinh nghiệm còn phong phú hơn cậu đó.”
Giải Liên Hoàn “hứ” một tiếng khinh bỉ, đáp: “Thường nghe Ngô TamTỉnh cậu ranh còn hơn khỉ, đúng là không phải nịnh hót. Cậu muốn dây máu ăn phần thì cứ nói thẳng ra, chúng ta đã cùng hội cùng thuyền, đến nước này rồi thì dù cậu có nói thế nào, tôi còn có thể từ chối được haysao?”
Chú Ba nghe xong, trong lòng cười lạnh, thầm nhủ cái thằng công tửbột này coi như cũng biết điều đấy. Thế là hai người tạm thời kết bè kết đảng, thỏa thuận sau khi đi vào rồi ai thích gì lấy nấy, không ai dínhdáng gì đến ai, ra ngoài rồi lỡ có lấy phải hàng lởm thì cũng đừng hốihận.
Hành động của chú Ba lúc đó không thể bảo rằng vì hám lợi, nói ra thì cũng chẳng rõ ràng, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác cứ giốnghệt như những gì Bàn Tử hay làm, có thể thấy tính tình của chú Ba cũngkhông phải trưởng thành lên trong một sớm một chiều.
Thề độc xong, thu xếp hoàn chỉnh trang bị, hai người hạ xuồng cao su, thừa lúc đang đêm liền xuống biển, lần mò chèo đi suốt quãng đường. Dựa vào la bàn, chẳng bao lâu đã đến chỗ rặng đá san hồ “Sa đầu tiêu” màlão nước ngoài nhắc tới. Chú Ba ngẩng đầu nhìn lên, đang lúc mây đen lấp kín mặt trăng, cả rặng đá san hô tối tăm mịt mùng, thầm giật mình mộtcái, nói với Giải Liên Hoàn: “Cậu đúng là chọn thời cơ tốt ghê gớm, giờánh trăng đến một tia sáng cũng chả có, mây đen úp đấu, vào động mù lòa, đi hai về một. Hoặc tớ, hoặc cậu, sợ là sẽ có một đứa phải ở lại trongđây, thôi khỏi màu mè gì nữa, tớ với cậu thân ai nấy lo nhé.”