– Mộ công tử, ngươi không sao chứ?
Cam Thuần Nhi thấy tay phải Mộ Chỉ Ly biến đổi đến đỏ bừng, khẩn trương hỏi.
Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu, nói:
– Ta không sao.
Triệu Xuân An nhìn biểu tình của Mộ Chỉ Ly và Cam Thuần Ni, sự tức giận hiện lên trong mắt tựa như hai ngọn lửa bùng cháy không thôi.
Bà ta đã từng thích một người, nhưng người kia chỉ xem bà là một trò cười, chưa bao giờ đối xử dịu dàng với bà. Từ sau lúc đó, bà liền căm hận tất cả nam tử trong thiên hạ, bà quyết không cho phép thủ hạ của mình cùng với nam đệ tử có phát sinh bất cứ mối quan hệ nào. Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đối tốt với Cam Thuần Nhi như vậy, trong lòng của bà càng căm hận đến tận xương tủy.
– Tiện nhân ngươi, hôm nay ta nhất định phải đưa ngươi và tên gian phu kia cùng đi vào địa ngục, để cho các ngươi là một đôi uyên ương liều chết với nhau.
Sau một khắc, Triệu Xuân Anh lại xuất ra một chiêu quyền phong mạnh mẽ hung hăng đột kích về phía Mộ Chỉ Ly.
Mộ Chỉ Ly đẩy Cam Thuần Nhi ra sau lưng, từng bước bước lên, thiên lực mạnh mẽ chập chờn rồi đột nhiên từ trong cơ thể Mộ Chỉ Ly bạo dũng ra, trong mắt nàng hiện lên sự ngoan tuyệt, sau đó một quyền chợt đánh ra. Kình phong mạnh mẽ lại có thêm âm thanh nổ tung trầm thấp vang lên.
– Hừ, chẳng qua chỉ Hóa thân cảnh sơ kỳ mà lại dám giáo thụ ta, thật không biết là dũng khí lấy từ đâu.
Triệu Xuân Anh lạnh lùng nói, trong con ngươi hiện lên vẻ dữ tợn.
– Vậy thì so với lão ni cô không biết nói tình lý như ngươi còn tốt hơn nhiều.
Mộ Chỉ Ly không chút lưu tình phản kích lại, đối với người xấu như thế này, nàng thực sự là không cần giữ lại thể diện.
Kèm theo câu nói Mộ Chỉ Ly rơi ra, sắc mặt Triệu Xuân Anh đột nhiên biến đổi. Gương mặt vốn bình tĩnh lại hiện lên nụ cười dữ tợn:
– Xem ta xé nát cái miệng thối nát của ngươi.
Hai đạo thân ảnh nhanh chóng giao chiến với nhau, tiếng từng đạo quyền thuật giao nhau không ngừng truyền tới. Sau một khắc, Sở Lê Hiên cũng gia nhập cuộc chiến, ba đạo thân ảnh chiến đấu kịch liệt giữa không trung, tốc độ cực nhanh làm mọi người thấy tựa như ba ngọn sắc gió thần phong không ngừng xoay tròn trên không trung, đối với tình hình thực tế cũng không nhìn thấy rõ lắm.
Cam Thuần Nhi lùi về phía sau mấy bước, nhìn bóng dáng Triệu trưởng lão đang đánh nhau trên không trung, trong mắt phủ đầy vẻ lo âu, trái tim không nhịn được mà nhảy lên liên hồi.
– Nhụy Nhi, ngươi nói bọn họ có thể đối phó được Triệu trưởng lão sao? Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Cam Thuần Nhi quay qua nhìn Phương Nhụy Nhi đứng bên cạnh, nói.
Ánh mắt Phương Nhụy Nhi cũng rơi vào trên người ba đạo thân ảnh trên không trung.
– Thực lực đệ tử Thiên Âm Môn quả nhiên siêu phàm. Thuần Nhi, chúng ta đã bị Triệu trưởng lão phát hiện, cho dù chúng ta giải thích thế nào thì Triệu trưởng lão cũng hoàn toàn không tin tưởng chúng ta. Một khi bà ta còn sống thì chúng ta đều phải chết.
Nghe Phương Nhụy Nhi nói, Cam Thuần Nhi rùng mình một cái, không nhịn được mà bước lùi về sau:
– Nhụy Nhi, ý của ngươi là …
– Chuyện ngày hôm nay chắc chắn Triệu trưởng lão cũng không có nói ra ngoài, nếu không thì không thể nào mà một mình bà ấy tới bắt chúng ta mà tất cả mọi người trong môn phái đã kéo tới rồi. Đã như vậy, không bằng chúng ta cùng với bọn Mộ công tử cùng nhau giết Triệu trưởng lão. Như vậy thì chuyện gì cũng không xảy ra.
Trong mắt Phương Nhụy Nhi lóe lên trí tuệ sáng ngời, nhìn thân ảnh Triệu trưởng lão trên không trung, trong lòng thoáng hiện lên vẻ ngoan tuyệt.
Cam Thuần Nhi có chút hoảng hốt, nàng tu luyện trong môn phái đã mấy năm, tuy là Triệu trưởng lão đối với nàng chưa có nói điều gì tốt, nhưng mà chung sống lâu như vậy, nàng trước sau vẫn cho rằng Triệu trưởng lão là người tốt.
Phương Nhụy Nhi nhìn vẻ mặt Cam Thuần Nhi thì liền đoán được suy nghĩ của nàng, nói:
– Cũng chỉ có Thuần Nhi lương thiện mới cho rằng Triệu trưởng lão không xấu, chúng tôi ai cũng hận Triệu trưởng lão đến chết. Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, hoặc là Triệu trưởng lão chết, hoặc là bốn người chúng ta đều phải chết.
Giữa không trung, hai người Mộ Chỉ Ly và Sở Lê Hiên hợp tác đối phó Triệu Xuân Anh, thực lực Sở Lê Hiên trong một năm nay cũng tăng lên không ít, hai người hợp tác với nhau thì tạm thời chưa từng rơi vào thế yếu.
Triệu Xuân Anh ngầm kinh hãi, bà đúng là đã đánh giá thấp hai tiểu tử này. Bất luận là sức chiến đấu hay là tu vi, đều là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi, nhưng mà, càng như vậy thì bà càng muốn giết hai người bọn họ.
Với thực lực của hai người như vậy, chắc chắn địa vị ở Thiên Âm Môn cũng không thấp, một khi để cho bọn họ chạy thoát, Thiên Âm Môn hỏi tới thì bà cũng không đòi hỏi được gì.
Hai tay của Mộ Chỉ Ly đã biến đổi đến đỏ bừng, cơ thể cũng không khỏi bị tổn thương một chút. Thực lực Xuất khiếu cảnh thực sự quá mạnh mẽ, cùng với Hóa thân cảnh có chênh lệch rất khó vượt qua.
Lúc này, Mộ Chỉ Ly ra hiệu cho Sở Lê Hiên, Sở Lê Hiên lập tức ngầm hiểu, quay về Triệu Xuân Anh cũng bắt đầu tập trung công kích.
Triệu Xuân Anh thấy động tác của Mộ Chỉ Ly, trong lòng cũng hiện lên một dự cảm xấu. Hai tay không ngừng đánh ra hơn mười quyền làm cho Sở Lê Hiên bị đánh bay ra ngoài. Thân hình khẽ động, Triệu Xuân Anh nhanh nhẹn tránh thoát ngân châm của Mộ Chỉ Ly.
– Thay vì ngoan cố chống lại, chi bằng ngoan ngoãn nhận lấy cái chết thì ta còn có thể để cho các ngươi chết một cách thoải mái.
– Muốn chết cũng là ngươi chết.
Mộ Chỉ Ly lạnh lùng nói, nếu không phải sợ lộ chuyện trụ sở bí mật thì nàng liền gọi tất cả người tu luyện trong đó tới, Triệu Xuân Anh nhất định sẽ rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Lúc này, Phương Nhụy Nhi cũng đã đứng bên cạnh Mộ Chỉ Ly, vẻ mặt kiên định vô cùng:
– Ta cũng cùng đối phó với bà ta.
Nghe Phương Nhụy Nhi nói, Mộ Chỉ Ly kinh ngạc, sau đó cũng gật đầu. Phương Nhụy Nhi này là một người khôn ngoan đây. Cam Thuần Nhi vẫn đứng do dự tại chỗ, xuất thủ với trưởng lão chính là hành động phản bội mà.
Thấy việc làm của Phương Nhụy Nhi, sắc mặt Triệu Xuân Anh cũng bộc phát dữ tợn, tức giận nói:
– Phương Nhụy Nhi, Cam Thuần Nhi, hai người các ngươi là tiện nhân! Ngày hôm nay bốn người các ngươi đều phải chết.
Nghe vậy, Cam Thuần Nhi nhìn Mộ Chỉ Ly một chút, lại nhìn Triệu Xuân Anh một chút, sau một khắc cũng đứng bên cạnh Mộ Chỉ Ly:
– Ta cũng cùng với mọi người.
Thấy vẻ kiên định trên gương mặt Cam Thuần Nhi, khóe miệng Mộ Chỉ Ly hiện ra một nụ cười:
– Nghĩ thông suốt rồi?
Cam Thuần Nhi gật đầu kiên quyết:
– Trước đây là ta không quả quyết.
Nàng vốn cho rằng làm như vậy thì trong lòng nàng sẽ rất khó chịu, nhưng đợi sau khi nàng nói ra thì lại có một loại cảm giác rất thoải mái.
Nhìn sang một thân ảnh màu xanh bên cạnh, nàng đã cảm thấy sức mạnh trong người tràn đầy. Hôm nay nàng đã không màn gì đến tính mạng, cũng không phải vì thứ gì khác, chỉ hy vọng sau này vẫn có thể nhìn thấy được bóng dáng này.
Thiên lực trong cơ thể Triệu Xuân Anh dũng động ra chấn động ngập trời, mắt thường cũng có thể thấy được từng đạo thiên lực gợn lăn tăn xung quanh bà ta, sức mạnh không gian trong thiên địa cũng bị ảnh hưởng mà càng trở nên u ám.
Gần như áp ức làm cho dòng nước biển màu đen không ngừng cọ sát vào bờ biển, tiếng nước biển cuồn cuộn vang vọng trong tai mọi người, một linh cảm nặng nề về cơn giống tố sắp xảy ra lan tràn trong lòng mọi người.
Ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng trọng, chân đạp một cái liền bước lên trên hư không. Gió biển thổi lất phất, tay áo tung bay. Tiếp đó, ba người Sở Lê Hiên, Phương Nhụy Nhi, Cam Thuần Nhi cũng bay lên đứng bên cạnh nàng.
Năm người đứng sóng đôi trên không trung, trong màn đêm, trên người bọn Mộ Chỉ Ly đều mang theo vẻ kiên định.
Bá!
Vị Ương Kiếm bỗng chốc xuất hiện trong tay Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly nắm kiếm thật chặc trong tay, khí tức cũng đột nhiên bay lên.
Khí thế Triệu Xuân Anh nhanh chóng lan tràn ra, uy áp mạnh mẽ ngưng tụ thành bản chất, hướng về phía đám người Mộ Chỉ Ly hung hăng đè ép lên. Thân hình Mộ Chỉ Ly khẽ động, tay cầm Vị ương kiếm hướng về uy áp áp bách kia đâm thẳng vào.
Ánh sáng màu lam lóe lên, uy áp áp chế kia cũng bị một kiếm của Mộ Chỉ Ly đâm thủng. Trong khoảng cách hơn mười mấy bước, chớp mắt một cái đợt tấn công của Triệu Xuân Anh cũng bao vây lấy Mộ Chỉ Ly, năm đạo thân hình như gió lốc giao thoa nhau, lúc thiên lực hùng hồn chạm vào nhau bộc phát ra tiếng vang khó chịu trầm thấp.
– Ha ha ha!
Một tiếng cười rét lạnh truyền ra giữa không trung, Triệu Xuân Anh cười nhạo, nói:
– Ta liền để cho các ngươi biết thực lực của Xuất khiếu cảnh, đám người các ngươi tuyệt nhiên không phải là người có thể chống cự được.
Kèm theo câu nói của Triệu Xuân Anh, tốc độ tấn công của bà ta cũng bất ngờ tăng nhanh, nhất thời hai tiếng “xuy xuy” truyền tới, chợt hai đạo thân ảnh nổ bắn ngoài.
Hai người Phương Nhụy Nhi và Cam Thuần Nhi như một đường parabol không thể khống chế được bay về phương xa. Phương Nhụy Nhi ngã mạnh xuống mặt đất, một ngụm máu tươi không nhịn được phun ra. Cam Thuần Nhi thì bị rơi ầm vào trong biển rộng, chỉ nghe thấy một trận bọt sóng vang lên, cũng không nhìn thấy bóng dáng nàng đâu.
Thấy vậy, lòng Mộ Chỉ Ly căng thẳng, nhìn dòng nước xanh biếc ngoài khơi, trong đầu nàng bất chợt hiểu ra điều gì đó. Sức mạnh không gian, không gian thuộc tính, khống chế không gian, trong thời gian một năm nay nàng không ngừng thử nghiệm tài năng, dường như trong nháy mắt đã hiểu rõ vậy.
Thiên lực mênh mông trong cơ thể nàng dường như điên cuồng xông ra, sức mạnh không gian quấn quanh trên cánh tay phải của nàng. Nhưng động tác này lại chưa hề ngưng trong một phút nào cả, Sở Lê Hiên nhìn động tác của Mộ Chỉ Ly, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoạc, Mộ Chi Ly đang làm cái gì vậy chứ?
Sau khi Triệu Xuân Anh thấy Cam Thuần Nhi bị đánh bay vào trong biển khơi thì cũng bỏ quên hai người Mộ Chỉ Ly đi, lại đuổi theo Cam Thuần Nhi, nhất định muốn lấy mạng của nàng ấy.
Sở Lê Hiên vội vàng đuổi theo, thế nhưng Triệu Xuân Anh lại hành động trước hắn, mà tốc độ của hắn lại không bằng Triệu Xuân Anh cho nên lúc Triệu Xuân Anh tới nơi thì hắn vẫn còn ở phía xa.
Triệu Xuân Anh duỗi bàn tay, Cam Thuần Nhi liền bị bà ta nắm trong tay, khóe miệng hiện lên nụ cười dữ tợn:
– Tiện nhân, đi chết đi.
Cam Thuần Nhi nhìn Triệu Xuân Anh trước mặt, ánh mắt không khỏi nhìn về phía bóng dáng màu xanh ở phía xa, xem ra … chỉ có kiếp sau chúng ta mới có thể gặp lại.
– Thuần Nhi!
Phương Nhụy Nhi hét lên đau đớn, trong mắt hiện đầy vẻ hoảng sợ.
Cam Thuần Nhi muốn nhắm mắt lại chấp nhận số phận, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng màu xanh cao ngất kia thì trong lòng nàng lại liện lên sự không cam chịu nồng nặc. Nàng thực sự không cam tâm chết như vậy, đây là lần đầu tiên trong tim nàng xuất hiện vướng bận.
– Thuần Nhi cô nương!
Sở Lê Hiên kêu tp, trong mắt hiện lên sự không đành lòng.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi mở to mắt, trong đôi mắt trong suốt hiện lên sát ý rét lạnh, bàn tay nàng bất ngờ mở ra.