Triều Cẩm lạnh lùng cười: “Công chúa thực biết nói đùa, Đường quân sao có thể xuống tay với Yến Tử Thanh được?”
Huyền Hoàng công chúa có phần kinh ngạc nhìn Triều Cẩm: “Ngươi là thật khônghiểu, hay giả bộ không biết? Lấy trí tuệ của ngươi, tất nhiên phải hiểuđược, hoàng đế tứ hôn, tân nương trốn đi đã là tội khi quân rồi, nếu tân nương lại thật sự cùng nghịch tặc ngầm trao đổi tin tức, chỉ cần tintức Sử Tư Minh phản Đường vừa truyền ra, ngươi lại không thấy bóng dáng, vậy Yến Tử Thanh cho dù có trăm cái miệng cũng khó trốn khỏi nghi ngờlà đồng lõa!”
“Ngươi!” Triều Cẩm kinh hãi, áp chế nỗi hoảng loạn trong lòng: “Cha hắn ở xaPhạm Dương, cho dù muốn lại phản Đường, cũng phải nhiều ngày sau mớitruyền tới Trường An. Huống hồ, cho dù bị hiềm nghi là đồng mưu đi nữathì Đại Đường hoàng đế cũng sẽ không dễ dàng động thủ giết Tử Thanh! Dùsao Tử Thanh lập chiến công bao nhiêu năm như vậy, rất có danh vọng, nay loạn thế chưa bình, tùy ý giết hại thì chắc chắn sẽ làm rối loạn quântâm.”
Huyền Hoàng công chúa nhẹ nhàng cười: “Đúng rồi, hiện giờ ngươi mới đúng là Sử Triều Cẩm kia.”
Mục quang chuyển đổi, nhìn Lăng Trọng: “Lăng Trọng, sao ngươi không nói cho người từng là tiểu công tử của mình biết, Sử Tư Minh hiện ở nơi nào?”
“Sử đại nhân đã mang binh nam hạ, tin rằng hoàng hôn ngày hôm nay nhất định có thể viện quân cho An Khánh Tự, đánh cho Đường quân trở tay khôngkịp!” Lăng Trọng ôm quyền nói.
“Cha hắn thế nhưng!” Triều Cẩm hốt hoảng lắc đầu: “Như thế nào lại…Sao có thể lại…”
“An Khánh Tự đã tuyên bố với bên ngoài, ai có thể dẫn binh tới cứu hắn thìsẽ chính là tân hoàng của Đại Yến!” Huyền Hoàng công chúa cười nhìnTriều Cẩm: “Ngai vàng của hoàng đế Đại Yến ở ngay trước mặt hắn, chẳnglẽ hắn lại không vội vàng tới tóm lấy?” Đứng dậy nhẹ nhàng vỗ vai TriềuCẩm: “Về phần Yến Tử Thanh, bản cung biết chỉ bằng một chữ “đồng mưu”thì tất nhiên sẽ không thể lấy được mạng của hắn, tối nay bản cung sẽbuộc hắn kháng chỉ phạm thượng, lộ ra chút ý phản nghịch. ‘Đồng mưu’,hơn nữa còn ‘không coi ai ra gì’, cho dù hắn có là nhân tài thì tin rằng cũng không có một kẻ cầm quyền nào muốn giữ lại một người như vậy!”
Vội vàng xoay người, Triều Cẩm muốn rời khỏi nơi này, Tử Thanh, ta không thể hại nàng, không thể hại nàng!
Lăng Trọng cùng mấy tướng sĩ Đột Quyết lại chặn đường Triều Cẩm lại.
“Đã rơi vào tay bản cung, ngươi còn muốn ra sao? Không khỏi quá ngây thơđi!” Huyền Hoàng công chúa bỗng nhiên phất tay: “Trước khi Yến Tử Thanhcòn chưa chết, bản cung vẫn sẽ giữ ngươi lại thêm mấy canh giờ, chậm rãi dày vò, ha ha.”
“Rõ! Công chúa!” Mấy tên tướng sĩ Đột Quyết đè Triều Cẩm xuống, Lăng Trọngtheo sau, hung hăng vỗ thật mạnh lên đầu Triều Cẩm đang kịch liệt giãydụa.
Một trận hoa mắt truyền đến, Triều Cẩm đột nhiên cảm thấy trước mắt một mảnh hắc ám, ngất đi.
Huyền Hoàng công chúa âm lãnh cười: “Tử sĩ xen lẫn trong Thái Bình Quận vương phủ cũng biết tối nay nên làm thế nào chứ?”
Lăng Trọng gật đầu: “Lăng Trọng có một chuyện không rõ, vì sao công chúakhông sắp xếp tử sĩ trực tiếp ám sát hoàng tộc Đại Đường giá lâm đếnQuận vương phủ? Làm như vậy, Yến Tử Thanh thực hết đường chối cãi.”
Huyền Hoàng công chúa lắc lắc đầu: “Yến Tử Thanh này năm đó thế nhưng lại cóma quỷ giúp đỡ, có thể không hiệu quả. Nếu Yến Tử Thanh vẫn như trước có quý nhân tương trợ, vậy tất nhiên hắn sẽ lại trốn thoát, sau này muốnthiết lập thế cục một lần nữa, liền khó càng thêm khó. Trò chơi này,không thể thiếu được!” Dứt lời, khóe miệng cong lên: “Bản cung ngược lại hy vọng có người có thể cứu hắn, như vậy bản cung mới có cơ hội có thểtự tay giết hắn!”
“Vậy…Sử Triều Cẩm nàng…”
“Cũng đưa đến nơi nên mang đến đi, bản cung đột nhiên muốn nhìn một chút xembộ dáng Yến Tử Thanh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ sẽ làm cho người tacảm thấy thư sướng thế nào?” Huyền Hoàng công chúa khẽ phất tay: “Nếuđại cừu của bản cung được báo rồi, Lăng Trọng, ngươi cùng bản cung vềĐột Quyết, bản cung sẽ thưởng ngươi vạn kim, phong ngươi làm tướng.”
“Lăng Trọng đã không còn muốn những thứ đó rồi.” Lăng Trọng đột nhiên lắc đầu.
“Sao? Vậy ngươi muốn cái gì?”
“Hài tử!” Lăng Trọng gật đầu: “Ta muốn Sử gia nhị tiểu thư cùng hài tử của nàng.”
“Được! Nếu sự thành, bản cung tất nhiên cho ngươi cầu thân với Sử Tư Minh, hắn sẽ không thể không đáp ứng bản cung.” Huyền Hoàng công chúa kiên địnhdứt lời, thở dài: “Ngươi cũng là kẻ đáng thương…”
“Được gặp gỡ công chúa, Lăng Trọng tựa như được sống lại làm người.” Lăng Trọng quỳ rạp xuống đất, cúi đầu thật mạnh.
Huyền Hoàng công chúa phất tay: “Đi thôi, nay chúng ta chỉ còn chờ màn đêm buông xuống, chờ xem vở kịch này.”
“Rõ! Công chúa!” Xoay người sang chỗ khác, Lăng Trọng cõng Triều Cẩm đang hôn mê lên, ra khỏi tiểu viện.
***
Quan phụ trách nghi thức của triều đình đã lĩnh hoàng mệnh sai phái thuộc hạ đi đến Thái Bình Quận vương phủ để bố trí hỉ đường, qua mấy canh giờ,toàn bộ Thái Bình Quận vương phủ đã tràn ngập sắc đỏ, hồng rực rỡ đầyvui mừng.
Bốn vị cung nga đang cầm y bào tân nương, mũ phượng, ngọc bội, trâm càiđứng ngoài phòng Triều Cẩm đã mấy canh giờ, kêu gọi thật lâu rồi cũngkhông thấy người bên trong đáp lại một tiếng, không khỏi thầm bối rối.
Mắt thấy hoàng hôn buông xuống, văn võ bá quan sắp ngồi vào vị trí cả, nếukhông mặc đúng lúc, chỉ sợ sẽ lỡ giờ lành, hoàng đế mà trách tội xuốngdưới, ai nấy đều sẽ lãnh tội mất đầu.
Bên kia vài vị cung nữ run sợ kinh hãi, bên này mấy nữ tử trong Quận vương phủ còn lo lắng hơn.
Rốt cục trông ngóng đến khi Tử Thanh thay đổi xong y quan trở lại Quậnvương phủ rồi, Đoạn phu nhân lòng đầy lo lắng kéo Tử Thanh vào trong một góc, thấp giọng nói: “Thanh nhi, nương cứ cảm thấy đêm nay sẽ phát sinh ra đại sự gì đó.”
Tử Thanh nhíu mày nhìn Đoạn phu nhân: “Nương, có thể nói rõ không?”
“Hôm nay Sử tiểu thư vừa biết được tin tức sắp đại hôn liền lặng lẽ không từ mà biệt, nếu việc này mà truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ thành tội khiquân!” Đoạn phu nhân thở dài: “Con nói xem là con tạo ra cái nghiệt gìvậy? Gây ra nhiều tình trái như thế…aish…”
“Triều Cẩm đi rồi?” Tử Thanh kinh hãi, đứa ngốc, nàng đây là thành toàn cho ta cùng Nhã nhi sao?
“Tử Thanh ca ca!” Lí Nhược từ xa xa thấy Tử Thanh một thân hỉ phục đỏ thẫm, hoảng hốt chạy tới; “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta đã tìm trongvòng mười dặm cả trong và ngoài thành Trường An vài canh giờ rồi nhưngvẫn không phát hiện ra tung tích Sử tiểu thư, mà giờ lành đang ngày càng đến gần…”
“Nhược tiểu thư, tiếp tục mang vài binh sĩ đi tìm nàng đi, hỉ yến đêm nay vẫntiến hành, nếu không, Huyền Hoàng tất nhiên sẽ mượn cơ hội phát huy, bỏđá xuống giếng, đến lúc đó chúng ta như thế nào thì cũng chẳng nói rõđược!” Tử Thanh nặng nề thở dài, Triều Cẩm a Triều Cẩm, nàng tất nhiênlà đi tìm Sử Tư Minh rồi, nhưng nàng làm thế nào mới có thể ngăn cản hắn phản Đường được đây?
“Nay Sử tiểu thư không ở đây, làm sao tìm được một tân nương đây?” Lí Nhượclắc đầu: “Nàng cũng thật sự là, Nhã Hề tỷ tỷ đã nhượng bộ như vậy rồilại còn không biết quý trọng! Đúng rồi! Để Nhã Hề tỷ tỷ giả dạng làm tân nương tử đi!”
“Nhã nhi không được, tối nay nếu nàng không xuất hiện, vô luận thế nào cũngsẽ không qua mặt được mọi người.” Lòng Tử Thanh nhói lại, Nhã nhi, tốinay nói vậy trái tim nàng cũng như bị đao cắt, mà ta chung quy không thể kháng chỉ…
“Vậy…để quận chúa tẩu tẩu!”
“Vậy càng không được, nếu ca ca ngươi ở dưới suối vàng biết được, tất nhiên sẽ mắng ta không hiểu lễ tiết.”
“Vậy…vậy trong phủ này…Đúng rồi! Còn có Hoắc tỷ tỷ!”
“Hoắc cô nương…” Tử Thanh thở dài: “Chuyện tới nước này, cũng chỉ có nàng cóthể giúp đỡ thôi.” Nghiêm túc nhìn Đoạn phu nhân: “Nương, người mau lặng lẽ đưa Hoắc cô nương từ ngoài cửa sổ vào phòng Triều Cẩm đi, cung nữchưa gặp qua Triều Cẩm, tất nhiên sẽ tin nàng, nhất định phải diễn tốt,bởi vì sau lưng chúng ta, tùy thời đều có ám tiễn phóng tới.”
Huyền Hoàng, tối nay, nhất định ta sẽ đấu với ngươi đến cùng!
“Nương, không cần đi, con đã bí mật đưa Hoắc cô nương vào phòng rồi.” Thanh âm Nhã Hề bỗng nhiên vang lên.
Tử Thanh hổ thẹn quay đầu, nhìn vào mắt nàng: “Nhã nhi…thực xin lỗi…”
Cố giấu nỗi mất mát trong ánh mắt, Nhã Hề ngơ ngác nhìn khuôn mặt TửThanh, áo gấm hồng, tóc bó lại, hồng bào phấp phới, như một vị công tửxuất trần, chỉ liếc mắt một cái cũng đủ khiến người ta nhớ mãi: “Hếtthảy đều là do Nhã nhi cam tâm tình nguyện, Tử Thanh, đáp ứng ta, bìnhyên trải qua tối nay, nhất định phải tìm Triều Cẩm trở về.”
“Được…” Tử Thanh nghẹn ngào, muốn tiến lên nắm chặt tay nàng, lại bỗng nhiên cảm thấy một cái duỗi tay này, lại nặng nề như thế.
“Hôm nay là ngày đại hỉ của phu quân, sao có thể cau mày?” Nói xong, Nhã Hềnâng tay xoa nhẹ đôi mi Tử Thanh, cố nén nước mắt: “Nhã nhi vĩnh viễn là Nhã nhi của nàng, sẽ vẫn bên nàng cho đến già, Tử Thanh…Không cần lolắng cho ta, ta đã không còn nhu nhược như trước nữa…”
“Nhã nhi…” Trái tim như bị ai bóp chặt, Tử Thanh nhịn không được mà ôm nàngvào lòng: “Nàng hẳn là nên mắng ta, hẳn là nên đánh ta, nhưng nàng lạinhư vậy, càng làm cho ta cảm thấy khó chịu….”
Nhẹ nhàng đẩy Tử Thanh ra, Nhã Hề gượng cười: “Phu quân ngốc, nàng lại khidễ ta, ở đây người qua kẻ lại, thế mà cứ ôm ta như vậy….”
Khẽ lắc đầu, Tử Thanh nắm tay Nhã Hề, mười ngón gắt gao tương khấu: “Ta sẽchiếu cố cho Triều Cẩm cả đời cả kiếp, nhưng lại chỉ cùng nàng mười ngón tương khấu.”
Run rẩy cười, Nhã Hề gật đầu: “Tử Thanh, nhưng mà người có hai tay a…tội gì…”
Nhưng mà ta lại chỉ có một trái tim….Tử Thanh nhịn xuống một câu định trựcnói ra này, chỉ im lặng đem tay nàng áp lên ngực: “Nhã nhi, nếu nànghiểu ta, vậy đừng nói gì khiến nàng tổn thương, ta tổn thương nữa…”
“Được…” Nhã Hề cúi đầu, Tử Thanh ngốc, ta hiểu nàng, hiểu nàng…
