“Hoàng Thượng người là muốn Tử Thanh đi ngay bây giờ?” Tử Thanh kinh ngạc.
Túc Tông gật đầu: “Trẫm muốn nhanh chóng biết, Sử Tư Minh đến tột cùng làquy hàng thật hay giả? Trẫm cũng có thể điều quân trợ giúp tiền tuyếncho tốt, khẩn cấp tập trung tiêu diệt An Khánh Tự.”
“Vậy…vi thần cáo lui.” Tử Thanh ôm quyền, rời khỏi đại điện, đi về phía Quận vương phủ của mình.
Bên trong đại điện, Quách Tử Nghi nhìn thân ảnh Tử Thanh đi xa dần, bỗngnhiên nghĩ tới cái gì, cúi đầu với Túc Tông: “Bệ hạ, nếu Sử Tư Minh thật sự quy thuận, vi thần có một kế này có thể chế trụ hắn.”
“Quách nguyên soái mời nói.”
Quách Tử Nghi gật đầu: “Nếu hứa gả ái nữ Sử Triều Cẩm của hắn cho hoàng tộcĐại Đường, thứ nhất, Sử Tư Mình cùng Đại Đường sẽ thành quan hệ thônggia, nếu hắn còn phản, tất nhiên cũng sẽ bị người trong thiên hạ nhạobáng là bất nghĩa. Thứ hai, nếu hắn thật sự không để ý đến thanh danh,khư khư cố chấp, chúng ta đây đại để có thể dựa vào việc hắn thương yêunữ nhi mà đạt được hiệu quả khiến hắn ném chuột sợ vỡ đồ.”
“Lời này của Quách nguyên soái cực kỳ có lý!” Túc Tông mỉm cười: “Cho dù SửTư Minh có giả ý quy thuận thì nếu có thể để con cháu Đại Đường cướiđược vị nữ Gia Cát này, đối với Đại Đường ta cũng là một loại phúc khí.”
“Đại Đường bệ hạ, thật sự là anh minh!” Nụ cười trên mặt Huyền Hoàng công chúa nhạt đi.
Khẽ nhíu mày, Túc Tông nhìn về phía các vị văn thần võ tướng: “Nhưng mà nên hứa gả cho con cháu Đại Đường nào đây?”
Một lời vừa hỏi ra, mọi người đều cúi đầu, “Loạn An Sử” đã nhiều năm, concháu hoàng tộc ở lại Trường An năm đó cơ bản đã gặp phải độc thủ của AnLộc Sơn, nay phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, người có thể xứng đôi vớiTriều Cẩm thực sự là quá ít.
***
Thái Bình Quận vương phủ tọa lạc ở phía đông Trường An, có vẻ đặc biệt u tĩnh.
Tử Thanh từ trong cung đi ra, một đường cưỡi ngựa nhằm thẳng tới phủ đệ.
Đến tột cùng thì Huyền Hoàng muốn làm gì? Sử Tư Minh đột nhiên quy hàng, đến tột cùng là thật hay giả?
Trong viện từng khóm trúc xanh ngắt, trong ao từng đóa từng đóa sen trắng nở rộ.
Triều Cẩm một mình ở trong tiểu đình bên hồ, một mình uống rượu, như là đang ngắm cảnh, cũng như thể là đang âm thầm thương tâm.
Triều Cẩm, nàng lại đang lặng lẽ khổ sở, phải không?
Tử Thanh nặng nề thở dài một hơi rồi đi qua: “Triều Cẩm, ta mang tới cho nàng cái này.”
Nhìn mặt Tử Thanh, hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Triều Cẩm liền dãn ra: “Cái gì?”
“Sử Tư Minh gửi thư cho nàng.” Tử Thanh lấy lá thư ra, đặt vào tay Triều Cẩm.
“Cha…” Thân mình chấn động, Triều Cẩm không tin được nhìn Tử Thanh.
Gật gật đầu, Tử Thanh nở nụ cười ấm áp: “Đọc đi, nếu muốn khóc, ta lấy y phục cho nàng lau nước mắt.”
“Ta nhất định sẽ không khóc!” Triều Cẩm hung hăng trừng mắt với Tử Thanh,nháy mắt lúc tiếp nhận bức thư, nước mắt vẫn không nhịn được mà rơixuống. Run run mở bức thư ra, chữ viết quen thuộc phía trên đập vào mắtnàng: “Nữ nhi Triều Cẩm của ta: Gặp thời loạn thế, phụ tử ta duyên bạc,chia cách đông tây, mỗi bận Trung thu trăng tròn…”
“Cha…” Mỗi một câu rơi vào đáy lòng Triều Cẩm, đều là một chữ đau đớn: “Người thế nhưng lại như thế…”
“Triều Cẩm…” Nặng nề thở dài, Tử Thanh đỡ lấy hai vai nàng, bình tĩnh nhìnnàng: “Ta lại nói cho nàng một việc, Sử Tư Minh đã tuyên bố với bênngoài là muốn quy hàng Đại Đường.”
“Ta biết…” Triều Cẩm cúi đầu cố nén nước mắt, lại chỉ lắc đầu: “Hắn khôngphải thật sự quy hàng, cho dù thật sự nhớ thương ta như thế, cũng sẽkhông chân chính quy thuận Đại Đường…Ở trong lòng nam nhân Sử gia, quyền thế còn quan trọng hơn nhiều so với thân tình…Cho dù cha thật sự thương ta, cũng sẽ không chính mồm nói ra như vậy…”
“Triều Cẩm…” Tử Thanh vươn tay, nhẹ nhàng dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt nàng.
“Ta hiện tại là quân cờ…Tử Thanh…Ta chỉ là một quân cờ có giá trị lợidụng!” Nước mắt đột nhiên òa ra như đê vỡ, Triều Cẩm nhịn không được mànhào vào lòng Tử Thanh: “Tử Thanh, ôm ta một lần, cứ tính ta vi phạm lời hứa, ôm ta một lần, được không?”
Tử Thanh, nàng là của Nhã Hề, đời này kiếp này cũng không phải là củata…Nhưng mà ta thì sao? Lúc này đây, là thật sự hai bàn tay trắng…Nàngbiết không? Biết không? Ta nghĩ không được khóc, không được nhiễu loạnsự an an tĩnh tĩnh của nàng và Nhã Hề, nhưng mà, ta thật sự muốn cái ômấm áp của nàng, chẳng sợ chỉ có được một khắc như vậy, cũng tốt…cũng tốt thôi…
Không tiếng động ôm chặt lấy thân mình run rẩy của Triều Cẩm, Tử Thanh nhíumày lắc đầu, Triều Cẩm, nàng thống khổ như thế, cho dù kiếp sau ta cũngkhông trả hết được tình cảm của nàng kiếp này.
“Yến công tử?” Hoắc Hương từ xa xa trông thấy Tử Thanh cùng Triều cẩm gắtgao ôm chặt nhau trong đình, không khỏi giật mình liếc mắt nhìn Nhã Hề ở bên cạnh: “Cái này…”
“Triều Cẩm đã đủ khổ sở rồi…Tử Thanh nên trả lại cho nàng một ít…” Thản nhiêncười, Nhã Hề giữ chặt lấy tay Hoắc Hương.: “Chúng ta đi qua bên kia mộtchút đi.”
“Nhã Hề, ngươi…không tức giận?”
Nhã Hề nhẹ nhàng cười: “Nhiều năm như vậy, có Tử Thanh toàn tâm toàn ýthương yêu, cuộc đời này của ta đã không uổng…Vì sao ta còn muốn để hạnh phúc của mình lên trên Triều Cẩm đã nhiều năm đau khổ như thế?”
“Nhã hề, ngươi muốn làm gì?” Hoắc Hương kinh ngạc nhìn mặt nàng.
Mặc nhiên cười, Nhã Hề thật sâu nhìn Tử Thanh: “Ta nghĩ…ta biết nhiều năm như vậy trong lòng Triều Cẩm nghĩ gì?”
“Là cái gì?”
“Không cầu yêu nhau kiếp này, nhưng cầu cho yên lặng ở bên nhau đến bạc đầu.” Nhã Hề gượng cười: “Triều Cẩm thực ngốc…”
Hoắc Hương kinh ngạc nhìn Nhã Hề: “Nhã Hề…”
“Ta chỉ mong…Tử Thanh có thể không ưu sầu, không thương tâm…Triều Cẩm cóthể chẳng phải đau khổ…” Nhã Hề giơ tay gạt lệ: “Trái tim nàng nếu cóthể chứa chúng sinh trong thiên hạ, vậy tất nhiên cũng có thể chứa thêmđược một người…”
“Nhã Hề, ngươi như vậy sẽ khiến cả ba người đều không dễ chịu gì.” HoắcHương liên tục lắc đầu: “Lòng chứa cả thiên hạ cùng chứa người mình yêutrong tim không giống nhau, ngươi trăm ngàn lần đừng làm chuyện gì điênrồ!”
“Triều Cẩm đã làm những việc ngốc nghếch nhiều năm như vậy rồi, lúc này đây,cũng nên để ta…” Thì thào nói xong, Nhã Hề xoay người lôi kéo Hoắc Hương rời đi.
Tử Thanh, Nhã nhi là Nhã nhi của một mình nàng, nhưng mà, nàng nhất định không phải là Tử Thanh của một người…
Cùng năm đó, Đại Đường một bên chấp nhận việc Sử Tư Minh quy hàng, tứ phong hắn làm Quy Nghĩa Vương, nhận chức Phạm Dương
Tiết độ sứ, một bên lại âm thầm triển khai, chuẩn bị tùy thời có khả năng đánh một trận nếu Sử Tư Minh phản loạn.