Tôi vội vội vàng vàng chạy về phòng bệnh, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên là chú Ba đã biến mất tiêu.
Trên giường chăn gối lộn xộn, tôi liềntìm khắp xung quanh: dưới giường không có, trong tủ không có. Khỏi phảinói, rõ ràng thừa dịp khi tôi vừa đến văn phòng của bác sĩ, lão chếttiệt này liền chuồn con mẹ nó luôn!
Tôi ngây người trong một chốc, tự hỏi ổng tỉnh từ bao giờ, liên lạc với bên ngoài từ bao giờ, tại sao tôi khôngphát hiện ra được tí gì cả.
Kế tiếp là cơn giận dữ ập đến trong chớpnhoáng. Tôi quả thực không thể hình dung lại được cơn phẫn nộ lúc ấy của tôi đến mức nào, nhìn cái giường bệnh trống trơn, lại nhớ đến mấy tháng chán ngắt bám dính bên giường bệnh không dám rời nửa bước, mong đợi chú tỉnh lại, kỳ vọng được giải đáp tất cả mọi chuyện, nhất thời tất cả dồn nén lại thành một cục gì đó chặn ứ ngay trong lồng ngực, một cảm giácthất vọng mãnh liệt nhấn chìm lấy toàn thân tôi!
Tôi lấy hết sức đấm một cú thật mạnh lên giường bệnh, phát ra tiếng động rất lớn.
Tôi nghĩ mãi không ra, rốt cuộc vì saochú lại tránh né tôi, rốt cuộc là vì sao? Sự việc đã đến mức này, rốtcuộc ổng còn cái gì không thể nói được nữa, chả nhẽ, cái bí mật tronglòng ổng kia thực sự quan trọng đến vậy sao?
Thế nhưng, ngay khi tôi đang ảo não không thôi, chỉ muốn đứng dậy đi đập cho bác sĩ một trận, lại vừa muốn đâmđầu vô đậu hũ chết quách đi cho rồi, thì đột nhiên tôi nghe thấy ngoàicửa có tiếng ai đó giãy dụa vật lộn. Nhìn lại thì thấy, chú Ba tôi mặtmũi xám ngoét đang bị người ta xách cổ, áp tải vào phòng bệnh, còn người đang xách cổ chú thì không phải ai xa lạ, chính là chú Hai nhà tôi.
Té ra, khi ổng len lén chuồn ra ngoài,đúng lúc đang chạy trên hành lang thì đụng phải chú Hai. Chú Hai thấythế tự nhiên là biết ổng đang trốn tôi, thế là cuối cùng, ổng không thểlàm gì khác ngoài ỉu xìu xìu mà quay về.
Tôi bất động thanh sắc, cũng chưa vạchmặt chú Ba vội. Ba người ngồi lại nói chuyện phiếm một hồi, tôi nhân cơhội ấy nhắc đến chuyện đã xảy ra sau khi chú hôn mê, đồng thời kể lạitất cả những suy đoán của tôi cho chú nghe. Thế nhưng, chú lại không cóthái độ gì, chỉ duy nhất khi nghe đến việc Muộn Du Bình đã đi vào trongcánh cửa, sắc mặt có hơi chút biến đổi.
Một lúc sau, chú Hai đi về. Trước khi đi, chú còn nhắc tôi trông chừng cái lão con nít này cho tốt. Chú Hai vừađi, tôi lập tức trở mặt chất vấn, hỏi ổng rốt cuộc đã tỉnh từ lúc nào,giả bộ hôn mê lòe tôi được bao lâu rồi?
Chú Ba vô cùng lúng túng, nhưng vì bị tôi bắt vở mất rồi, nên cũng chẳng còn cách nào khác, bèn nói, thật ra chúcũng chỉ vừa mới tỉnh lại, chẳng là nãy tính ra ngoài kiếm WC giải quyết tâm sự tí thôi.
Tôi không thèm tính toán chuyện này vớiổng, vì nói không chừng có khi ổng cũng nói thực. Tôi không tin trên đời lại có người có thể giả bộ hôn mê suốt cả tháng giời, ai mà chịu nổi cơ chứ. Nhưng khi tôi lại hỏi chú về chuyện khác, ổng liền đã trót thìchơi đến trét luôn, nhất định không nói, rồi lại còn bảo cái khỉ biển gì mà chuyện đó chẳng liên quan đến tôi.
Tôi đứng phắt dậy chửi một tràng, tôinói, ông cái lão già chết tiệt này, có biết chỉ vì chuyện của ông mà tôi đã phải gánh không ít khổ sở, rồi lại còn cả Đại Khuê, cả Phan Tử, bọnhọ theo ông vào sinh ra tử, ông có tôn trọng bọn họ một tí gì không vậy, ít nhất thì cũng phải cho bọn họ biết bọn họ đang mạo hiểm tính mạngcho ông, rốt cục là bởi nguyên do gì chứ!
Lời nói xong, ngữ khí vô cùng gay gắt.Tôi thực sự tức giận, đặc biệt khi nhớ tới cảnh Phan Tử đối với lão giànày tình thâm ý trọng, tôi nghẹn uất không nên lời.
Bấy giờ chú Ba mới trầm mặc một lúc, rồicười khổ vài tiếng, thở dài, lắc đầu nói: “Việc này không liên quan gìtới mày, nói ra, không chừng có phiền phức hơn nữa. Chú không nói cũnglà vì muốn tốt cho mày thôi, cần gì phải gắt như thế?”
Tôi lắc đầu, dù có phiền phức gì thì cũng là do tôi tự chuốc lấy, tôi nhất định phải biết chân tướng sự việc,bằng không, tuyệt đối không bỏ qua.
Tôi nói rất kiên quyết, hơn nữa, còn nhìn thẳng vào chú Ba mà nói, chính là muốn cho chú biết, giờ này kiểu gìổng cũng không trốn được tôi đâu, đừng có mà mơ tưởng hão huyền.
Đây cũng là thành quả mà tôi học đượctrong mấy ngày nay, tôi đã lo là thế nào cũng sẽ có tình huống này, chonên tôi đã xem qua rất nhiều tài liệu tâm lý học, xem xem làm thế nào để hóa giải được phòng tuyến bảo vệ bí mật của người khác.
Chú Ba suy nghĩ một lúc, rồi thở dài mộthơi, dường như cuối cùng cũng quyết định được. Chú xoa xoa đôi mắt, nói: “Ai da, không ngờ không ngờ, người ta bảo con cái là chủ nợ từ kiếptrước, ta cứ tưởng rằng không đẻ đứa nào hết là xong, nào ngờ cái thằngnhóc nhà mày lại thay thế mà ngồi lên đầu ta, xem ra hôm nay, bất kể thế nào mày cũng nhất quyết phải biết sự thật, đúng không?”
Tôi cả giận, nói: “Ông còn có mặt mũi mànói lời này à? Chả biết ai giả nợ cho ai đâu, không rõ kẻ nào suýt nữabị chôn sống dưới đáy biển ấy nhỉ? Kẻ nào suýt nữa bị Hầu tử nuốt sốngấy nhỉ? Kẻ nào…”
Chú Ba giơ tay đầu hàng, nói: “Được rồiđược rồi, bây nếu đã vầy, chú cũng ngoại lệ nói cho mày hay, nhưng mà,mày phải thề một câu, nghe xong không được kể cho bất cứ ai.”
Cái loại thề thốt gì đó tôi đem làm cơm ăn hết, sao có thể thành thật được, cho nên bèn thề độc, nếu trái lời cả nhà chết sạch.
Chú Ba kinh ngạc khi thấy tôi thề độc một câu quá cay nghiệt, mãi hồi lâu mới lắc đầu cười, nói: “Chú cảnh báotrước, việc này không phải ai nghe cũng tin nổi, chú nói xong, nếu màykhông tin thì chú cũng chịu thua.”
Tôi nôn nóng đến mức ho khụ một cái, nói: “Tôi bây giờ còn có cái gì mà không tin nổi nữa đây, thôi chú cứ nói đi xem nào.”
Chú Ba thở dài một hơi, sờ soạng nửa ngày mới móc ra được nửa điếu thuốc, chẳng biết chôm chỉa từ lúc nào. Chúnhìn ngó ra ngoài cửa, thấy không có y tá ở đó, mới có vẻ tiếc nuối màchâm lửa, đứng lên hút một hơi, rồi nói: “Đó chuyện từ rất lâu trướcđây. Tính ra, khởi nguồn của tất cả mọi sự đều là từ những gì được ghichép trong quyển bút ký của ông nội mày, bắt đầu vào một buổi đêm, từnăm mươi năm về trước. Nếu như mày muốn biết hết thảy mọi chuyện, chúđây sẽ bắt đầu kể từ câu chuyện này.”