Nhã Hề im lặng lắc đầu, chỉ kéo Triều Cẩm đi ra ngoài phủ nha.
Tử Thanh giãn mi cười, sau liền nhíu mày, Triều Cẩm, nếu đến Sóc Phương mà Quách Tử Nghi làm khó dễ nàng bởi vì phụ thân nàng là Sử Tư Minh, ta sẽ không tiếc hết thảy để bảo hộ nàng chu toàn.
Vân Hoan vừa mới sinh không lâu, không nên để vất vả, nhưng lại không thểkhông di, chỉ có thể chuẩn bị hai cỗ xe ngựa, một chiếc phủ kín chănmềm, để Vân Hoan và tiểu Niệm Vũ ngồi xe bắc thượng. Một chiếc khác chởHoắc Hương, Lí Nhược, Nhã Hề, Triều Cẩm bắc thượng.
***
Đại Đường Thiên Bảo năm thứ mười lăm, ngày mười ba tháng sáu, lúc rạng sáng Đường Huyền Tông đã chạy thoát khỏi Trường An, cuối cùng Trường An cũng bị An Lộc Sơn đánh chiếm, vùng Hà Bắc, bởi vì hai kinh đều rơi vào tayphản quân, liền thấp thỏm lo lâu, không lâu sau đó, dưới sự chinh phạtcủa đại quân Sử Tư Minh, cũng bị chiếm đóng.
Huyền Tông chạy trốn về phía tây đến Mã Ngôi Pha (1), binh sĩ không chịu đinữa, Long võ đại tướng quân Trần Huyền Lễ phát động binh biến, thỉnhgiết Dương Quốc Trung cùng Dương Quí Phi, truyền thuyết oanh oanh liệtliệt “Tam lang biệt Ngọc Hoàn” rốt cục cũng trình diễn. (2)
Thiên trường địa cửu hữu thì tẫn,
Thử hận miên miên vô tuyệt kì. (3)
Một trường loạn thế, một đoạn “Trường hận ca”, cuối cùng Huyền Tông tiếnvào đất Thục, thái tử Lí Hanh ở Linh Châu tự mình đăng cơ, sách sử gọilà Đường Túc Tông. (4)
***
Rốt cục cũng đến Sóc Phương, Quách Tử Nghi nhìn thấy Tử Thanh dẫn dắt bốnvạn đại quân mới chiêu nạp ở Tương Châu đến đầu nhập, liền vạn phần kích động.
“Yến tướng quân, Tử Nghi vì Đại Đường đa tạ tướng quân nhiều năm cố thủTương Châu, vất vả rồi.” Quách Tử Nghi hai bên tóc mai bạc phơ bướcxuống ngựa quỳ gối, Tử Thanh cả kinh vội vàng xuống ngựa đồng dạng quỳrạp xuống đất.
“Quách tướng quân đừng như vậy, đây là việc Tử Thanh nên làm mà.”
“Ha ha, anh hùng xuất thiếu niên! Nếu Đại Đường có thêm vài người như Yếntướng quân thì tràng loạn thế này sợ là sẽ không tiếp tục kéo dài lâunhư thế.” Quách Tử Nghi nhìn Trường An: “Đáng tiếc…đáng tiếc…”
“Quách tướng quân, ngài là danh tướng lưu danh sử sách, Trường An sẽ được thuphục trở về thôi, ngày đó sẽ không xa.” Tử Thanh ôm quyền cúi đầu, rốtcục cũng thấy được một người trong lịch sử ở ngay trước mặt, lòng TửThanh vẫn không nhịn được mà kích động.
“Đến! Đến! Mau vào thành!” Quách Tử Nghi đứng dậy chỉ về phía sau: “Hoàng thượng chờ đã lâu rồi!”
Tử Thanh sửng sốt: “Hoàng thượng?”
“Không sai, còn có một người nữa, chắc chắn sẽ khiến ngươi kinh hỉ!”
“Kinh hỉ?” Tử Thanh lại kinh ngạc.
“Vào đi!”
“Toàn quân vào thành!” Tử Thanh hạ lệnh, chúng tướng liền nhất tề hô vang: “Tuân lệnh!”
Binh giáp rung động, tuy là bỏ thành mà chạy, lại không giảm sĩ khí nửa phần.
Quách Tử Nghi nhìn Tử Thanh cùng quân đội của nàng, có những tinh binh lương tướng này, Đại Đường có hi vọng khôi phục rồi.
Trong phủ nha Sóc Phương, cứ cách ba bước liền có một gã tướng sĩ thủ vệ,thật sự là đương kim thiên tử giá lâm nên mới cẩn thận bố phòng như thế.
Quay đầu quân phó cận vệ đưa nữ quyến đi xuống dàn xếp, Tử Thanh theo Quách Tử Nghi tiến vào phủ nha.
Long bào tuyền hoàng sắc ánh vào trong mắt trước tiên, Túc Tông hoàng đế râu dài mắt phượng kinh hỉ vạn phần đi lên đón: “Yến tướng quân, một đườngvất vả rồi!”
“Tử Thanh bái kiến Hoàng Thượng.” Tử Thanh vội vàng quỳ rạp xuống đất.
“Miễn lễ miễn lễ, mau mau đứng dậy.” Túc Tông vui mừng nâng Tử Thanh dậy:“Tình phi thường nói với trẫm Yến tướng quân ngươi thiếu niên vũ dũng,là nhân tài hiếm có đương thời, nay có ngươi tương trợ, Đại Đường quả có hi vọng rồi.”
“Tình phi?” Tử Thanh bối rối.
Túc Tông gật đầu, nhìn về phía sau, chỉ thấy nơi đó có một nữ tử hoa phụcđứng thẳng hai mắt hàm lệ, đúng là Tô Tình đã mất tích nhiều ngày!
“Tô cô nương!” Tử Thanh kinh hãi: “Không, hẳn là Tô nương nương mới phải, Tử Thanh vô lễ, còn thỉnh thứ tội!”
Tử Thanh, cuộc đời này rốt cục vẫn còn cơ hội gặp lại ngươi!
Tô Tình tiến lên nhàn nhạt cười: “Yến tướng quân không cần đa lễ, nếukhông phải năm đó ngươi cứu giúp, sao bản cung có thể có ngày hôm nay?”
Túc Tông ha hả cười: “Tuy rằng Tình phi xuất thân là linh nhân ở Trường An, nhưng từ khi làm thê tử trẫm, khắp nơi vì trẫm, chẳng sợ Trường An bịđánh chiếm, cũng không rời không bỏ trẫm, trẫm có được một người thê tửthế này, cuộc đời này thực an ủi. Yến tướng quân năm đó ngươi cứu Tìnhphi, coi như là cứu trẫm, ngày sau khi nghịch tặc được bình ổn, trẫmđương nhiên sẽ trọng tạ.”
Tử Thanh cười cúi đầu: “Hoàng thượng quá khen rồi.”
“Ngươi đã làm rất tốt!” Túc Tông bỗng nhiên tiến lên vỗ vai Tử Thanh: “Cùng là dòng dõi Lí Đường, bảo vệ phiến non sông Đại Đường này, còn cần ngươitương trợ Hoàng thúc!”
“Hoàng…” Tử Thanh kinh hãi.
“Thanh nhi!” Thanh âm Đoạn phu nhân bỗng nhiên vang lên, thân mình Tử Thanh không khỏi run lên.
“Nương…” Lòng Tử Thanh đau xót, xa cách nương nhiều năm, thì ra người vẫn còn đây, người còn mạnh khỏe!
Nhịn không được quỳ rạp xuống đất, Tử Thanh nghẹn ngào rơi lệ: “Hài nhi bấthiếu, loạn thế không thể bảo hộ nương, hại người một mình phiêu bạt bênngoài, người cứ mắng con, đánh con đi!”
“Hài tử ngốc…” Đoạn phu nhân ôm chặt lấy đầu Tử Thanh: “Con còn sống, chính là an ủi lớn nhất đối với ta rồi.”
“Nương…nhưng mà cha người…”
Hít một hơi thật sâu, Đoạn phu nhân nhịn không được mà nước mắt rơi xuống:“Ta biết…kiếp sau, ta sẽ ở Bạch Mã Tự chờ chàng, nghe chàng nói một câu – thực xin lỗi.”
“Nương…”
“Quảng An hoàng muội, người chết rồi thì thôi, nay các ngươi mẫu tử gặp lại,là việc vui lớn a.” Túc Tông cười nắm tay Tô Tình tiến lên: “Lúc trướcphụ hoàng đã sai lầm một lần, lần này ca ca sẽ không sai lầm nữa, thậtvất vả mới ở Trường An loạn lạc gặp được Hoàng muội ngươi, trẫm quyếtđịnh trả lại phong hào Quảng An cho ngươi, ban thưởng hoàng chất Yến TửThanh làm Thái Bình Quận vương, lĩnh hàm Thảo Nghịch Thiếu tướng quân.
“Tạ Hoàng Thượng…” Đoạn phu nhân quỳ xuống đất cúi đầu, nghẹn ngào không nói nổi nên lời.
Túc Tông thở dài: “Trẫm còn quyết định truy phong Yến Thông làm Thượngtướng quân, Trung Nghĩa vương, cho phép lập mộ chôn y quan và di vật ởdưới chân núi Hoàng lăng, để vạn dân kính ngưỡng.”
“Tạ Hoàng thượng…” Lòng Tử Thanh nóng lên, cha, người có nghe thấy không?
Túc Tông nhíu mày: “Các ngươi và trẫm đều là người một nhà, lúc không cóngoại thần, cứ gọi trẫm một tiếng Hoàng huynh, Hoàng thúc đi.”
“Được, Hoàng huynh.”
“Hoàng…thúc…” Tử Thanh bỗng nhiên siết chặt quyền đầu: “Tử Thanh còn có một chuyện muốn thỉnh cầu.”
“Hoàng chất cứ nói.”
“Sử Triều Cẩm tuy là nữ nhi của Sử Tư Minh, nhưng nhiều năm qua lại ở bênngười Tử Thanh bày mưu tính kế, cố thủ Tương Châu, mặc dù phụ thân phảnnghịch, nhưng nữ nhi lại vô tội…”
“Trẫm hiểu ý ngươi, thiên hạ này khó còn có được một nữ tử đại nghĩa bậc này, trẫm ban thưởng cho nàng phong hào Quang Nghĩa Quận chúa, chỉ mong bách tính trong thiên hạ lấy đó làm tấm gương!” Túc Tông cười gật đầu: “Trẫm còn biết ngươi cũng giống trẫm, cũng có một vị linh nhân kiều thê, trẫm cũng ban thưởng nàng…”
“Hoàng thúc, người có thể khoan dung đối đãi với Triều Cẩm, Tử Thanh đã vạnphần cảm kích rồi, về phần Nhã nhi, làm thê tử Tử Thanh, vậy là đủ.” TửThanh lại quỳ gối: “Đa tạ Hoàng thúc.”
“Ha ha, hôm nay thật sự là ngày lành, trẫm rất cao hứng!”
“Vi thần chúc mừng Thánh Thượng!” Quách Tử Nghi cười quỳ xuống, nhìn TửThanh: “Sau này còn phải dựa vào Quận vương điện hạ đồng lòng cùng vithần bình loạn bảo vệ giang sơn Đại Đường.”
“Tử Thanh sẽ tận hết sức!”
—————————————-
(1) Mã Ngôi pha, hay Mã Ngôi dịch, là tên một quán dịch, cố chỉ nay thuộc huyện Hưng Bình, tỉnh Thiểm Tây.
(2) Chuyện tình giữa Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi rất nổi tiếng trong lịch sử.
(Ai thích thì xem thử phim Dương Quý Phi bí sử)
(3) Trích trong “Trường hận ca” – Bạch Cư Dị.
Thiên trường địa cữu hữu thì tẫn,
Thử hận miên miên vô tuyệt kì.
Dịch:
Thiên trường địa cửu có khi tận,
Hận này dằng dặc mãi không nguôi.
(4) Đường Túc Tông
* Bonus:
Mã Ngôi Pha
Huyền Tông hồi mã Dương phi tử
Vân vũ nan vong nhật nguyệt tân
Chung thị thánh minh thiên tử sự
Cảnh Dương cung tĩnh hựu hà nhân
(Trịnh Điền)
Chú thích:
Cảnh Dương cung tĩnh: là cái giếng trong cung Cảnh Dương đời Trần Hậu Chủ;khi quân Tùy tiến chiếm hoàng cung, 2 cung nữ trốn trong giếng này rốibị bắt sống.
Sơ lược cố sự:
Khi quân An Lộc Sơn chiếm tới Đồng Quan rồi, Trường An bị uy hiếp, HuyềnTông phải chạy vào Thục lánh nạn. Khi tới Mã Ngôi quân sĩ đòi giết Dương quý phi mới chịu đi tiếp. Vua đành thuận cho thắt cổ nàng.
–Dịch nghĩa–
Quán Mã Ngôi
[Khi Đường] Huyền Tông quay ngựa trở về [Trường An] thì Dương [quý] phi đãchết. [Dù] mặt trời mặt trăng [lúc mọc lúc lặn] luôn đổi mới, nhưng tình yêu của hai người khó mà quên được.Rút cuộc nhà vua đã xử sự thật anh minh [ giết quý phi].
[Nếu không, tích cũ lập lại] ai sẽ là người trốn dưới giếng cung Cảnh Minh [để bị bắt]?– Bản dịch của Nguyễn Minh–
Huyền Tông trở lại, Dương phi vong
Tuế nguyệt đổi thay, tình ái không
Rốt cuộc nhà vua đáng thánh đế
Cảnh Dương giếng cạn ai ngồi trong?
– Bản dịch của Nguyễn Tâm Hàn –
Vương về, phi chẳng còn đây
Đêm dông ngày gió đổi thay thôi đành
Việc triều đau xót đoạn tình
Trốn sâu Giếng Cảnh có thành được đâu