Đang lúc ấy, Triệu Trinh trở về.
Hơn nửa tháng không gặp, dường như Triệu Trinh không có gì thay đổi.
Hắn quỳ xuống hành đại lễ với Cao Thái phi, Chu Tử ở bên cạnh, hình như nhìn thấy ánh nước trong suốt trong mắt hắn: “Mẫu thân, con trai lại phải xuất chinh!”
Cao Thái phi ngổn ngang trăm mối, tuy nhiên lại không thể lên tiếng khuyên can, cuối cùng trăm lời vạn chữ hóa thành một câu: “Ta sẽ giúp con chăm sóc tốt cho Chu Tử cùng tiểu thế tử!”
Triệu Trinh lạy thêm một cái, khấu đầu, chờ lúc hắn ngẩng đầu lên, ướt át trong mắt đã không thấy bóng.
Triệu Trinh ôm tiểu thế tử, người một nhà ngồi xuống cùng ăn bữa tối.
Bữa tối rất phong phú, nhưng không ai có ý định ăn.
Chỉ có tiểu thế tử không hiểu việc đời, vui mừng phấn chấn khoe khoang hai từ duy nhất mà bé biết nói —— “Mẹ” và “cha”. Bé cười hì hì nhìn Chu Tử, ngọng nghịu kêu một tiếng “Mẹ”; lại nhíu cái mũi nhỏ, nhìn Triệu Trinh, kêu rõ ràng một tiếng “cha”.
Triệu Trinh cố gắng đè nén nội tâm nặng nề, cố gắng trêu chọc Triệu Tử nói thêm một chút, nhưng mất cả nửa ngày, cuối cùng phát hiện hơn nửa tháng Triệu Tử không hề tiến bộ, vẫn chỉ biết gọi “Mẹ” và “cha”.
May mà lòng Triệu Trinh đầy tâm sự, cũng không khỏi mỉm cười: “Con trai, chẳng lẽ con muốn dựa vào hai từ “mẹ” và “cha” này mà kiếm ăn khắp thiên hạ sao?”
Triệu Tử bắt chước theo hắn, lắp ba lắp bắp nói: “Con! Con!”
Cao Thái phi cùng Chu Tử cũng cười theo, chỉ là trong tiếng cười chứa nhiều khổ sở.
Đến đêm khuya, rốt cuộc tiểu thế tử cũng không chịu đựng nổi, mắt phượng nhỏ bé dính chặt vào nhau sắp biến thành đường chân trời rồi, Cao Thái phi liền đưa bé đi ngủ, bảo Triệu Trinh cùng Chu Tử tự trở về Diên Hi cư.
Triệu Trinh dắt tay Chu Tử đi bộ chầm chậm.
Mười tám ngày trước, bầu trời rắc hoa tuyết, Triệu Trinh cõng Chu Tử theo đường này trở về Diên Hi cư, trong lòng Chu Tử tràn đầy ấm áp và ngọt ngào.
Mười tám ngày sau, tuyết sớm bị dọn sạch sẽ, đổ xuống ao nước dưới tàng cây bên cạnh đường đi, Triệu Trinh cũng dắt Chu Tử theo đường này trở về Diên Hi cư, trong lòng Chu Tử tràn đầy lo lắng cùng đau khổ.
Nhưng nàng không thể khóc, không thể phát tiết, không thể oán giận, chỉ có thể chôn toàn bộ những cảm xúc tiêu cực này trong lòng, lặng lẽ đi cùng Triệu Trinh.
Sau khi trở lại Diên Hi cư, Triệu Trinh nằm nghiêng ở trên giường, từ phía sau lưng ôm lấy Chu Tử thật chặt, nhỏ giọng nói: “Bất kể truyền đến tin tức gì có liên quan đến ta, chỉ cần không phải do Triệu Tráng tới nói với nàng, tất cả đều không nên quá tin tưởng, nhưng nhất định phải giả bộ là rất tin, cho dù tin tức này cho biết ta chết trận sa trường.”
Thân thể Chu Tử rét lạnh, nàng nhắm mắt lại, lặng yên suy nghĩ trong chốc lát, sau đó kiên định nói: “Thiếp hiểu rõ rồi, chàng yên tâm.”
Bất cứ lúc nào, nàng đều phải tin tưởng Triệu Trinh.
Hai mươi lăm tháng giêng, Hưng Thịnh đế ban ý chỉ đến thủ phủ Nhuận Dương của Nam Cương. Sau khi nhận được thánh chỉ, Nam An vương lập tức chỉnh đốn quân phòng thủ Nam Cương, ngay ngày hôm đó lập tức dẫn quân về phía Đông, vội xuất binh ngàn dặm.
Ngày mười lăm tháng ba, quân phòng thủ Nam Cương cùng hai mươi vạn quân phòng thủ Đông cương gặp nhau ở Đạo Dương không tới trăm dặm phía tây Thanh Dương, tạo thành cục diện hai quân giằng co cùng ba mươi vạn đại quân Đông Khu quốc.
Ngày hai mươi tháng ba, Nam An vương chỉ huy quân phòng thủ Đông cương cùng quân phòng thủ Nam Cương, dụ địch xâm nhập, đánh bất ngờ, vũ khí hỏa dược mới bắn ra oanh tạc trận địa Đông Khu quốc.
Quân đội Đông Khu quốc thương vong thê thảm, vứt bỏ giáp sắt dẫn binh chạy như điên liên tục ba trăm dặm, lui vào biên giới Đông Khu quốc, không bao giờ chịu dễ dàng ra nghênh chiến nữa.
Lần chiến dịch này, trong lịch sử Kim Triều, được gọi là “Quyết chiến Đạo Dương”.
Sau khi quyết chiến Đạo Dương kết thúc, binh lính quét dọn chiến trường xong, Triệu Trinh thống lĩnh tướng lãnh quân phòng thủ Đông cương cùng quân phòng thủ Nam Cương tiếp kiến các quan binh lập được chiến công trên chiến trường.
Lúc đến gặp đội ngũ quan binh Đông cương có công, một thanh niên mặc sắc phục quan quân cấp thấp đột nhiên bước ra, lớn tiếng nói: “Tham kiến Vương Gia, tại hạ là Trúc Hoành, có một ít ý kiến về súng ống hỏa dược mà ngài mới sử dụng trên chiến trường!”
Triệu Trinh nghe vậy, cảm thấy rất hứng thú, chỉ Triệu Phú đứng bên cạnh mình, nói với hắn: “Ngươi nói một chút với hắn trước đi!”
Thanh niên này tên là Trúc Hoành, là một Bả tổng (quản lý) chính cửu phẩm của quân phòng thủ Đông cương. Rất nhanh hắn tìm được Triệu Phú, thảo luận một chút ý kiến cải tiến của mình về súng ống đạn dược.
Si mê kỹ thuật, Triệu Phú không ngờ lại có thể gặp được người như vậy, chỉ ở bên cạnh quan sát quân phòng thủ Nam Cương sử dụng loại súng ống này, là có thể chỉ ra chính xác chỗ còn khiếm khuyết trong đó.
Triệu Phú cùng Trúc Hoành vừa gặp đã thân, sau khi tâm sự một đêm, hai người bỗng nhiên trở nên thân thiết hòa hợp.
Rất nhanh Triệu Phú dẫn Trúc Hoành đến gặp Triệu Trinh.