“Chung quy là ả hại chết cha…” Tử Thanh bỗng nhiên thì thào mở miệng, nâng tay lên, chỉ về phương hướng Huyền Hoàng đào tẩu: “Ta không thể tha thứ cho ả! Không thể! Truy bắt! Nếu có chút phản kháng! Giết!”
“Tuân lệnh!” Tả hữu năm trặm kỵ binh tuân lệnh đuổi theo Huyền Hoàng.
“Thiếu…tướng quân…” Đột Vân hoảng sợ nhìn Tử Thanh: “Ngươi…sao ngươi có thể…”
“Là loạn thế bức đôi tay ta dính đầy huyết tinh…” Tử Thanh gạt đi nước mắttrên mặt, máu tươi trên ngón tay dính lên hai má, khuôn mặt từng ônnhuận như ngọc giờ phút này nhìn qua, lại thật đáng sợ.
“Ngươi đi đi.” Đột Nhiên, Tử Thanh nhẹ nhàng phất tay: “Nhất định cha khôngmuốn thấy huynh đệ của mình lại chết thêm một người, trận giết chóc này, đã đủ rồi…”
Trường thương đang đặt trên yết hầu Đột Vân được thu lại, Đột Vân nhìn phóng dáng Tử Thanh: “Thiếu tướng quân…”
“Trở về Đột Quyết, cưỡi ngựa thả dê, sống qua ngày tháng yên vui đi.” TửThanh mệt mỏi phất tay: “Chúng tướng nghe lệnh, thu dọn chiến trường,chúng ta trở về thành!” Vừa giục ngựa, Tử Thanh lập tức phóng về TươngChâu.
Bỗng nhiên kéo cương dừng ngựa dưới chân thành, Tử Thanh ngửa mặt chua xótphất tay với Triều Cẩm: “Muộn một chút ta sẽ tới bắt nàng thêu đám mâycho ta!”
Nói xong, Tử Thanh liền giật bỏ áo giáp, hung hăng ném thật mạnh y giáp đầy máu tươi lên mặt đất, cha, vì sao giờ đây ta lại chán ghét huyết tinhđến vậy? Người nói cho ta biết, để tạo ra được một thiên hạ thái bình,đến tột cùng còn phải hy sinh bao nhiêu người nữa đây?
“Tử Thanh…” Nhiệt lệ chảy xuống, Triều Cẩm đau lòng nhìn bóng dáng TửThanh: “Ta sẽ thêu thật đẹp, thật đẹp.” Vì sao rõ ràng nàng đại thắng,lại chán nản như thế?
“Nhã nhi! Nhã nhi!” Nhảy xuống ngựa khi đến trước phủ nha, Tử Thanh vừa vộivàng cởi bỏ y bào đầy máu trên người, vừa hoảng loạn chà sát vết máutrên mặt.
“Tử Thanh…” Cả kinh nhìn hành động khác thường của Tử Thanh, Nhã Hề hoảnghốt đi lên ôm lấy thân mình run rẩy của nàng: “Nàng làm sao vậy? Rốtcuộc là làm sao vậy?”
“Nhã nhi, ta không thích máu! Không thích máu!” Tử Thanh ôm lấy eo Nhã Hề,ngã vào lòng nàng, nước mắt rốt cuộc trào ra: “Nhã nhi, cha đã chết…chađã chết…”
“Tử Thanh…” Hôn lên trán Tử Thanh, trái tim Nhã Hề mãnh liệt nhói đau, nước mắt chảy xuống, rơi lên mặt đất, từng giọt từng giọt vỡ tan.
“Cho tới giờ ta thế nhưng vẫn chưa từng hảo hảo hiếu kính người…Về sau cũngchẳng còn cơ hội bù đắp nữa…” Tử Thanh không ngừng nức nở trong lòng Nhã Hề, vì cái gì phải có nhiều người chết đến vậy? Vì sao?
“Tử Thanh, ta vẫn sẽ ở bên nàng…vẫn sẽ ở bên nàng…”
“Nhã nhi, có thể nào có một ngày ta cũng không còn nhìn thấy nàng nữakhông?” Tử Thanh hoảng loạn nắm chặt tay Nhã Hề: “Ta không muốn lại cóai rời xa mình!”
“Sẽ không…Đời này kiếp này, ta sẽ vẫn mãi bên nàng…nếu có một ngày nàngkhông nhìn thấy ta, hãy tìm theo tiếng ca, nhất định có thể tìm đượcta….” Ôm chặt đầu Tử Thanh, để nàng gần sát trái tim mình: “Phu quânngốc, Nhã nhi sẽ ở bên nàng cho đến bạc đầu…”
“Hảo…” Tử Thanh lắng nghe tiếng trái tim nàng đập chân chân thật thật, nhắmhai mắt lại: “Nhã nhi, cứ ôm ta như vậy, được không?”
“Được.” Nhã Hề gật đầu thật mạnh, cúi đầu hôn lên trán nàng: “Tử Thanh, nàng an tâm, ta sẽ không buông tay đâu.” Tử Thanh, mặc kệ tương lai thế nào,Nhã nhi vẫn sẽ ở bên nàng, không rời không bỏ.
***
Kỵ binh truy kích Huyền Hoàng công chúa cuối cùng cũng phải trở về vô ích, không phải là do không đuổi kịp Huyền Hoàng, mà là bởi trên đường gặpphải Sử Triều Nghĩa suất lĩnh tám ngàn viên quân, nên không thể khôngvòng trở về Tương Châu.
Sử Triều Nghĩa thấy Huyền Hoàng công chúa quân tinh nhuệ mất hết, giờ phút này với tám ngàn nhân mã mà công thành thì hoàn toàn vô nghĩa, lại biết Triều Cẩm nay đã ở Tương Châu, không chiếm được tiện nghi gì, vì thế Sử Triều Nghĩa liền mang theo Huyền Hoàng công chúa trở về Lạc Dương.
***
Cuối tháng mười hai năm Thiên Bảo thứ mười bốn triều Đại Đường, Đường HuyềnTông nghe hoạn quan giám quân vu cáo, lấy tội “Thất luật tang sư” xửtrảm Phong Thường Thanh, Cao Tiên Chi. (1)
Đầu tháng giêng năm Thiên Bảo thứ mười lăm, An Lộc Sơn xưng Đại Yến hoàng đế ở Lạc Dương, đổi tên triều đại thành Thánh Vũ.
Sóc Phương Tiết độ sứ Quách Tử Nghi tiếp nhận hoàng mệnh tiến về phía đôngthảo phạt An Lộc Sơn, tháng tư năm Thiên Bảo thứ mười lăm, Quách Tử Nghi đánh bại phản quân của Tiết Trung Nghĩa, thuận thế thu hồi hai quận Vân Trung và Mã Ấp.
Qua sự tiến cử của Quách Tử Nghi, triều đình bổ nhiệm Lí Quang Bật làm HàĐông Tiết độ sứ. Lí Quang Bật dẫn quân từ Thái Nguyên ra, liên tục thuphục bảy tòa thành trì, thẳng đến Thường Sơn. (2)
Sử Tư Minh nghe được tin tức liền dẫn năm vạn đại quân từ phía tây bao vây Lí Quang Bật ở Thường Sơn. Quách Tử Nghi dẫn quân đông tiến, hội hợpvới Lí Quang Bật, với mười vạn Đường quân đối chiến với Sử Tư Minh ở cửu môn thành nam, thu được toàn thắng.
Sa Hà đại thắng!
Gia Sơn đại thắng!
Quách Tử Nghi liên tục đánh bại đại quân Sử Tư Minh nhiều lần, chém giết mấyvạn phản quân, thanh danh cả thiên hạ đều biết tới. Trong lúc nhất thời, quan quân cùng dân chúng ở nhiều quận huyện Hà Bắc đều cùng nhau khởinghĩa, tất cả đều hướng về Đường, nghênh đón Quách gia quân.
Lúc An Lộc Sơn đang ở Lạc Dương cao cao tại thượng trong giấc mộng hoàng đế bừng tỉnh thì Hà Bắc đã bị chiếm đóng, tuyến giao thông ở hậu phương đã bị Quách Tử Nghi chặt đứt, chỉ còn lại mấy châu Biện, Trịnh, rơi vàocảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cố thủ Tương Châu nhiều tháng, Tử Thanh nghe được tin tức này, rốt cục trên khuôn mặt cũng xuất hiện vẻ tươi cười ngày xưa.
Đại kỳ với chữ “Đường” tung bay trên đầu tường, trong lòng bàn tay Tử Thanh nắm chặt thư tín Quách Tử Nghi viết đến liên quân bắc công Phạm Dương,trực tiếp đánh thẳng đến ổ giặc, tảng đá nhiều ngày đè nặng trong lòngrốt cục cũng biến mất.
Thiên hạ này, rốt cục cũng sắp bước ra khỏi thời loạn thế sao?
“Tử Thanh…” Triều Cẩm chần chừ gọi Tử Thanh một tiếng, nụ cười đã lâu chưa thấy này, làm cho Triều Cẩm hơi thất thần.
“Triều Cẩm, đám mây nàng thêu cho ta đâu?” Tử Thanh cười nhìn nàng: “Đã nhiềutháng trôi qua như vậy, thế nhưng ngay cả liếc mắt một cái ta cũng chưanhìn thấy.”
“Ở trong này.” Triều Cẩm lấy từ trong lòng ra chiếc khăn tay có thêu đámmây từ mấy tháng trước: “Nàng bảo ta làm, ta đều làm cả.”
Tiếp nhận chiếc khăn từ Triều Cẩm, rốt cục Tử Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra thứ Triều Cẩm nàng thêu lại đẹp như vậy.”
Đáy lòng Triều Cẩm ấm áp, không khỏi cười: “Thật sự đẹp sao?”
Tử Thanh gật đầu: “Đúng vậy, về sau cần phải thêu nhiều hơn mới phải.”
Mày Triều Cẩm nhíu lại, nhìn Tử Thanh: “Kiếp sau, nàng muốn ta thêu chonàng bao nhiêu cũng được, nhưng kiếp này, đây là lần cuối cùng ta thêuthứ gì đó, ta không muốn làm một Sử Triều Cẩm ôn nhu như vậy…”
Tử Thanh lắc đầu: “Triều Cẩm…” Ta không phải muốn thay đổi nàng, ta chỉmong nàng có thể an tâm sống qua mỗi một ngày, không cần phải đi bày mưu tính kế gì nữa.
“Tử Thanh ca ca! Tử Thanh ca ca!” Thanh âm Lí Nhược bỗng nhiên vang lên.
“Nhược tiểu thư? Làm sao vậy?” Tử Thanh nhìn mặt nàng, không biết là kinh hoảng hay là vui mừng?
“Quận chúa…quận chúa tẩu tẩu sắp sinh hài tử!”
“Ha ha, đây là chuyện tốt lắm a! Hoắc cô nương đâu?” Tử Thanh nhịn không được cười to một tiếng.
“Hoắc tỷ tỷ cùng Nhã Hề đã ở đó giúp tẩu tẩu đỡ đẻ rồi, còn đặc biệt phái tađến báo cho huynh biết chuyện này, Nhã Hề tỷ tỷ nói, nếu huynh biết,nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Vui! Ta đương nhiên vui rồi!” Tử Thanh vừa nói, vừa nhét chiếc khăn TriềuCẩm thêu vào trong áo: “Triều Cẩm, đi, chúng ta đi nhìn xem hài tử mớisinh!”
“Được…” Đã lâu không nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ như vậy của Tử Thanh, Triều Cẩmnén xuống nỗi chua xót trong lòng, đi theo Tử Thanh đến phủ nha.
Chân vừa bước vào phủ, một tiếng khóc thanh thúy của hài tử từ trong nội viện truyền ra.
“Hài tử của Lí công tử ra đời rồi! Sinh rồi!” Tử Thanh kích động vạn phần, nhịn không được mà rảo bước tiến vào nội viện.
Nhẹ nhàng gõ cửa, Tử Thanh có chút chần chờ mở miệng: “Ta…có thể tiến vào nhìn xem hài tử được không?”
Nhã Hề cùng Hoắc Hương nhìn nhau cười, Hoắc Hương giao hài tử cho Nhã Hề ôm ấy, đứng dậy mở cửa.
“Hài tử ở đâu?” Câu đầu tiên Tử Thanh nói thật ra lại khiến cho Hoắc Hương có chút giật mình.
Hoắc Hương nhẹ nhàng chỉ về phía Nhã Hề: “Ở trong lòng nương tử ngươi.”
“A…… Tử Thanh chậm rãi đi qua, nhìn Nhã Hề giờ khắc này ôm hài tử mới sinh,thản nhiên cười, không khỏi ngẩn ngơ, Nhã nhi, nàng có biết lúc này nàng đẹp đến nhường nào không?
Ánh mắt Tử Thanh rơi trên khuôn mặt hài tử kia, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn nhăn có vẻ đặc biệt khả ái: “Nó…tên gọi là gì?”
Vân Hoan suy yếu nằm trên giường rơi lệ cười, nhẹ giọng nói: “Ta định đặtlà Niệm Vũ…Hy vọng hài tử này sau có thể trở thành một nam tử hán đỉnhthiên lập địa như phụ thân nó…”
“Hay…tên này hay!” Tử Thanh gật đầu, đưa tay siết chặt vai Nhã Hề: “Nhã nhi,nàng biết không? Đã lâu rồi ta cũng chưa từng vui vẻ như vậy.”
“Ngốc…” Nhẹ nhàng trách Tử Thanh, Nhã Hề hơi dựa vào vai nàng: “Ta nghe tướngsĩ trong quân nói, thiên hạ sắp thái bình, hài tử này nhất định là mangđiều hỉ đến cho chúng ta.”
Triều Cẩm đứng ở cửa, rưng rưng nhìn Tử Thanh cùng Nhã Hề, nhịn không đượctrong lòng một trận đau đớn, thiên hạ sắp thái bình, mà ta, có phải cũng nên tìm một chỗ để trải qua một kiếp này hay không? Chờ lời hứa kiếpsau của Tử Thanh nàng với ta? Bất chi bất giác, nước mắt chảy xuống,Triều Cẩm lặng yên xoay người, Tử Thanh, Nhã Hề, chúc hai người kiếp này bạch đầu đáo lão, ân ái triền miên…
Tử Thanh, kiếp sau, nàng chính là của một mình ta…
Rơi lệ cười, Triều Cẩm gạt đi nước mắt.
—————————————-
(1) Lí do Cao Tiên Chi và Phong Thường Thanh bị trảm: do hoạn quan BiệnLệnh Thành vu cáo “vô cớ bỏ thành, giải tán quân và tự ý giảm khẩu phẩncủa binh lính”
(2) Một chút thông tin về Lí Quang Bật và các trận chiến với An Lộc Sơn.
http://vi.wikipedia.org/wiki/Lý_Quang_Bật