Nói xong, Tử Thanh liền xoay người đi lên đài trước quân doanh, hào sảngcười: “Chúng tướng nghe lệnh, nay đại quân của Huyền Hoàng đã tới sátthành, đại thế ắt có một trường ác chiến, toàn quân lúc này đợi lệnh,cùng ta tập kích đại doanh Huyền Hoàng ở ngoài thành!”
“Tuân lệnh!” Tiếng hét của các tướng sĩ vang động đất trời, nhìn Tử Thanh giờ khắc này trên đài, anh khí trên nét mặt kia, thật giống như Thanh soáitái sinh vậy.
Tương Châu, nhất định sẽ có một hồi đại chiến oanh oanh liệt liệt.
Lúc ánh trăng bị mây đen che phủ, trời rốt cục cũng đổ tuyết.
Bàn tay mềm mại nóng bỏng từ phía sau ôm chặt eo Tử Thanh, mái tóc dài tánloạn như trước cùng những sợi tóc của Tử Thanh quấn quít một chỗ.
Nhã Hề có chút sợ hãi, tựa đầu vào vai Tử Thanh: “Tử Thanh…”
Tử Thanh nhẹ nhàng cười, xoay người lại, không nỡ nhìn rặng mây đỏ nhuộmtrên má nàng, ánh mắt rơi trên bờ môi căng đỏ mọng, nhịn không được mànâng cằm nàng lên, hôn lên cánh môi đó.
Bối rối đáp lại nụ hôn của Tử Thanh, thân mình mềm mại của Nhã Hề dán sátlại thân mình Tử Thanh, ngã lên giường, hơi thở gấp gáp, khoảnh khắc đôi môi rời xa nhau, Nhã Hề gắt gao ôm chặt Tử Thanh: “Tử Thanh, nàng phảibình yên trở về…”
Ánh mắt mê loạn quyến luyến lưu chuyển trên gương mặt Nhã Hề: “Còn chưa khi dễ nàng đủ, ta sao có thể nỡ không trở lại đây?”
Nhã Hề ngượng ngùng cười, đột nhiên cắn lên vai phải Tử Thanh một cái.
“Đau a, nương tử khẩu hạ lưu tình.”
Đến khi một giọt máu tươi xuất hiện trên khóe miệng Nhã Hề, thân mình nàngliền nhẹ nhàng run lên: “Ta muốn vết thương này, là thương thế cuối cùng của nàng kiếp này.”
Cơn đau bỏng rát trên đầu vai khiến cho trái tim Tử Thanh một mảnh lửanóng, nhẹ nhàng lau đi vết máu vương trên miệng Nhã Hề, Tử Thanh gượngcười: “Được.” Nâng tay áp lên ngực Nhã Hề: “Chờ ta trở lại, ta cũng muốn cắn một miếng ở chỗ này.”
“Nàng nỡ sao……”
Đầu ngón tay vừa nhẹ nhàng di chuyển, khơi dậy vô hạn bối rối nơi đáy lòngNhã Hề, đôi môi cuồng loạn của Tử Thanh rơi trên thân thể Nhã Hề: “Không nỡ…”
Ngàn vạn thẹn thùng, Nhã Hề vòng tay quấn lấy thân thể nàng, Tử Thanh, ta chỉ mong giờ khắc này vĩnh viễn dừng lại.
Tử Thanh im lặng cùng Nhã Hề mười ngón tương khấu, lần này không lặp lạimột câu hứa hẹn cùng nắm tay thương yêu nhau cả đời kia nữa, ta biết,Nhã nhi, nàng hiểu những gì ta muốn nói.
Vào lúc canh ba, Tử Thanh mặc giáp đứng trên đài ở Tương Châu: “Nay năm vạn đại quân của Huyền Hoàng đang ở ngoài doanh, chúng ta chỉ có ba vạnngười, binh lực cách xa, chúng ta không thể chống chọi, cho nên, chỉ cần năm trăm kỵ binh cùng ta ra khỏi thành gây hỗn loạn, một vạn người ởtrung quân sẽ cùng cung tiễn thủ bảo vệ tốt Tương Châu, tả quân cùng hữu quân sẽ mai phục tại hai sườn trái phải Tương Châu, mỗi lần ta dẫn tớimột chi quân địch thì các ngươi hãy cùng nhau giết tới, trăm ngàn lầnkhông thể lưu lại một người sống sót!”
“Tuân lệnh!”
“Vậy, cùng ta xuất phát!” Tử Thanh hiên ngang đi xuống đài, trên lưng làtrường cung cùng túi tên, eo đeo bội kiếm, dẫn theo chúng tướng sĩ chậmrãi đến chuồng ngựa, xoay người lên ngựa trước tiên: “Đi!”
“Tuân lệnh!” Hai vạn nhân mã liền xoay người lên ngựa, rung động thật sâu.
Cửa nam Tương Châu chậm rãi được mở ra, Tử Thanh dẫn theo năm trăm thiết kỵ lao ra, hai vạn nhân mã theo sát phía sau phân thành hai đội nhằm haisườn phía đông tây đi tới.
“Đóng cửa thành lại, chớ để Triều Cẩm chạy ra!” Tử Thanh quay đầu hô lên với quân thủ thành.
“Tuân lệnh!” Cửa thành đóng lại, một bóng áo tím chạy trên đầu tường.
“Yến Tử Thanh!” Thanh âm Triều Cẩm vang lên, tựa hồ mang theo tức giận: “Như thế nào nàng lại có thể gạt ta hai lần? – Nàng muốn ta thêu cho nàngxem, nhưng vì sao khi ta trở lại nàng lại chạy tới quân doanh nói banđêm canh bốn sẽ tập kích, nhưng đến khi ta chạy tới quân doanh thì nànglại đã sớm ra khỏi thành, nàng…nàng thực quá đáng!”
Tử Thanh cười vang quay đầu: “Ta thế nhưng lại có thể lừa nàng hai lần, ha ha, Triều Cẩm, ta bỗng nhiên cảm thấy trận chiến này mình có thểthắng.”
“Nàng…”
“Nàng không tin ta?” Tử Thanh ngửa mặt nhìn khoảng không, nhìn những bôngtuyết bay đầy trời: “Triều Cẩm, ta đánh thắng trở về muốn thật sự sẽđược nhìn thấy nàng thêu, lần này, ta tuyệt đối không lừa nàng.”
Ghìm ngựa quay đầu, Tử Thanh hít sâu một hơi: “Giá!”
Năm trăm người cưỡi trong màn đêm tuyết rơi phi về phía đại doanh của Huyền Hoàng công chúa đèn đuốc sáng trưng.
Triều Cẩm lấy ra từ trong lòng một chiếc khăn tay màu trắng, chỉ thấy mặttrên thêu một con uyên ương cô độc lẻ loi dưới ánh trăng rằm: “TửThanh…kiếp sau, ta muốn tự tay thêu cả nàng lên nữa.”
“Bẩm báo công chúa, quả nhiên Yến Tử Thanh đột kích đêm nay!”
Bất động không hề lên tiếng, Huyền Hoàng công chúa đứng bên trong đạitrướng lạnh lùng cười: “So với Thanh tướng quân, hắn thật sự quá non.Toàn quân án binh bất động, hắn vừa vọt vào đại doanh, giết!”
“Công chúa điện hạ! Tối nay khó có dịp trời đổ tuyết, cảnh tuyết như thế này, sao có thể không ra thưởng lãm đây?” Thanh âm Tử Thanh bỗng nhiên vanglên, khiến cho Huyền Hoàng công chút hơi kinh ngạc.
Vén rèm từng bước đi ra khỏi đại trướng, Huyền Hoàng công chúa chạm phải một đôi mắt hiên ngang không hề e ngại.
Cung đã kéo căng, tên đã lên dây, chỉ nghe “vút” một tiếng, phi tiễn đã bắn tới.
“Bảo hộ công chúa!” Đột Vân vội vàng rút kiếm, trường kiếm cắt đứt tên bắntới, lại không ngăn cản được mũi tên bắn vào y giáp của Huyền Hoàng công chúa.
“Công chúa!”
Huyền Hoàng công chúa đẩy Đột Vân, ý bảo mũi tên vẫn chưa làm thương tổn đếnthân thể mình. Hắn thế nhưng lại không tiến vào doanh! Thế nhưng lạikhông tiến vào doanh!
Một tiếng “bảo hộ công chúa” của Đột Vân khiến cho chúng tướng sĩ mai phục trong doanh đều nhảy ra.
Thầm thở phào nhẹ nhõm, Tử Thanh ghìm ngựa quay đầu: “Thì ra công chúa cónhiều người cùng thưởng tuyết như vậy, Tử Thanh vẫn nên về trước nghỉngơi thôi.”
“Đừng để hắn chạy!” Huyền Hoàng công chúa giận dữ hạ lệnh: “Đuổi giết cho bản cung!”
Năm trăm thiết kỵ theo Tử Thanh chạy về phía mặt phải của Tương Châu, TửThanh nhìn lại truy binh đông nghìn nghịt phía sau, Huyền Hoàng, lần này ngươi thật sự trúng kế rồi!
“Giết –!”
Mắt thấy truy binh Đột Quyết đã đuổi đến phía bên phải Tương Châu, Tử Thanh bỗng nhiên ghìm ngựa quay đầu: “Các tướng sĩ, cùng ta giết trở lại!”
“Tuân lệnh!”
Tử Thanh đặt trường cung lên lưng, rút kiếm ra khỏi vỏ: “Phục binh ở đâu?”
“Thiếu tướng quân! Ta đang chờ lúc này đây!”
“Để cho chúng ta vì cha, đánh thắng một trận này đi!” Lồng ngực nóng lên,Trử Thanh nghênh đón kỵ binh đầu tiên truy đuổi tới bên phải Tương Châu– trường thương đâm tới, Tử Thanh đưa tay vung lên, kiếm trong tay đâmthẳng vào sườn kẻ kia! Máu tươi bắn ra, người nọ bị đau buông trườngthương ra, Tử Thanh thuận theo đoạt lấy thương, khoảnh khắc trường kiếmđược rút ra, đuôi thương đã hất người nọ xuống ngựa.
“Nơi này có phục binh! Có phục binh!”
“Mau rút! Mau rút!”
Dưới trời tuyết, hai quân giao phong, bắn lên người từng dòng máu nóng bỏng, tràn đầy bên tai là tiếng la hét kinh hoàng của tướng sĩ.
“Công chúa, bên kia có phục binh!”
Huyền Hoàng cắn chặt răng: “Trung quân cung tiễn thủ nghe lệnh, vòng bên trái theo phía bên phải của Tương Châu, từ mặt sau công kích Yến Tử Thanh,hậu quân cùng bản cung chi viện đánh tới bên trái Tương Châu, tối naybản cung muốn Yến Tử Thanh phải chết!
“Tuân lệnh!”
Đến khi tuấn mã của Huyền Hoàng phóng như bay tới bên trái Tương Châu, thếnhưng bên này cũng vang lên tiếng kêu rên của tướng sĩ.
“Bên này…bên này cũng có phục binh!
“Yến Tử Thanh!” Căm hận cắn răng, Huyền Hoàng không cam lòng ghìm cươngngựa, vì sao ngay cả một cái tiểu kế đơn giản như thế mà bản cung cũngmắc mưu? Vì sao!
“Tử Thanh, nàng không ngăn được ta tới giúp đâu!” Trên tường thành TươngChâu, thanh âm Triều Cẩm bỗng nhiên vang lên, chỉ thấy phía trên tườngthành bên trái, đã rậm rạp đầy cung tiễn thủ, đều nhằm về phía HuyềnHoàng công chúa: “Bắn!”
Vạn tên cùng bắn, vài tên tiểu tốt Đột Quyết hoảng hốt giơ thuẫn che phíatrước Huyền Hoàng công chúa: “Công chúa! Chúng ta rút về đi thôi!”
Thế cục đã định, cho dù Huyền Hoàng có không cam lòng đến đâu thì giờ phút này cũng chỉ có thể rút về: “Toàn quân hồi doanh!”
“Giặc cùng đường chớ đuổi!” Tử Thanh ra lệnh một tiếng, dừng ngựa ngoàithành, phía sau đột nhiên vang lên tiếng hoan hô của chúng tướng sĩ.
“Yến Tử Thanh! Sỉ nhục tối nay bản cung phải nhận, ngày sau tất sẽ hướngngươi đòi lại gấp trăm lần!” Huyền Hoàng công chúa lạnh lùng mở miệng.
“Ta chờ ngươi!” Tử Thanh thản nhiên cười. Cha, Tử Thanh thắng rồi, Tử Thanh cũng không để người phải thất vọng.
“Tử Thanh!” Phía trên đầu tường, Triều Cẩm nén nước mắt nhìn gương mặt nàng: “Nàng có còn muốn xem ta thêu?”
“Xem! Vì sao lại không!” Tử Thanh giãn mi cười, giơ cao trường thương trongtay: “Chúng tướng nghe lệnh! Đỡ những tướng sĩ bị thương vào trong thành hảo hảo dưỡng thương, những người còn lại hãy chờ ở đó, thanh lí sạchsẽ hai bên sườn tả hữu Tương Châu, Huyền Hoàng công chúa đưa cho chúngta ngựa, binh khí, y giáp, mũi tên, trường cung, bội kiếm, từng cái mộtđều chở về thành hết đi!”
“Tuân lệnh!”
Cửa đông, cửa tây bỗng nhiên rộng mở, Tử Thanh cưỡi ngựa tiến vào, nhảy xuống ngựa.
“Tử Thanh!” Triều Cẩm nhịn không được chạy xuống đầu tường, hung hăng choTử Thanh một quyền: “Lần sau nàng lại gạt ta lần nữa, ta sẽ không baogiờ giúp nàng nữa!”
“Ha ha, vật nàng thêu đâu?” Tử Thanh cười khẽ.
Thân mình Triều Cẩm chấn động: “Hôm nay nàng gạt ta hai lần, ta không cho nàng xem nữa!”
Tử Thanh nhìn gương mặt Triều Cẩm, thở dài: “Triều Cẩm, mặc dù nàng khôngcho ta xem, nhưng ta cũng có thể tưởng tượng được thứ nàng thêu đến tộtcùng thì có bộ dáng gì.”
“Nàng biết sao?”
“Xin hỏi Sử tiểu thư, trên ngón tay bị đâm bao nhiêu lần?”
“Nàng…thế nhưng lại chê cười ta!” Rốt cục Triều Cẩm cũng nghe hiểu được lời của Tử Thanh.
“Ha ha.” Tiếng cười lanh lảnh vang lên, Tử Thanh vội vàng đảo mắt qua ygiáp của mình, vết máu loang lổ ở trên đặc biệt chói mắt. Nét tươi cườibỗng nhiên cứng đờ, Tử Thanh nặng nề thở dài, ta như thế này, coi như là tay nhuốm đầy máu tươi rồi.
Ở ngoài Tương Châu, Huyền Hoàng công chúa thở hổn hển hung hăng vỗ lên ghế ngồi: “Như thế nào bản cung lại thất bại được!”
“Bẩm…bẩm công chúa, tối nay chúng ta tổng tổn hại năm ngàn quân…” Đột Vân cẩn thận hồi báo nhân số điểm binh.
“Bên Yến Tử Thanh thì sao?”
“Địch trong tối ta ngoài sáng, tất nhiên là không có bao nhiêu tổn thất…”
“Thật đáng hận!” Huyền Hoàng công chúa hung hăng cắn răng, đột nhiên cảm thấy một cỗ vị tanh nồng trào lên cổ họng: “Chỉnh đốn toàn quân, ngày maibản cung sẽ cường công Tương Châu!”
“Nhưng mà…công chúa, chúng ta không thể tổn hại thêm binh lực nữa!”
“Lời bản cung nói, ngay cả ngươi cũng không nghe sao?”
“Mạt tướng không dám!”
“Vậy nghe lệnh bản cung, mau chóng chỉnh đốn toàn quân!”
“Tuân lệnh!” Không thể chần chừ mà chỉ có thể thở dài, nhìn vẻ tái nhợt đếnđáng sợ trên mặt công chúa, công chúa, vì báo thù mà đối với tánh mạngtướng sĩ Đột Quyết chúng ta người liền ngay cả một tia thương tiếc cũngkhông có sao.