“Vâng.”
Nhìn hai người các nàng đã chuẩn bị không sai biệt lắm, Thanh soái vén lênmột góc rèm, nhìn tướng sĩ tuần tra bên ngoài vừa vặn quay lưng về bênnày: “Mau đi với ta!”
Thanh soái đi trước một bước, đến khi đi ra ngoài rồi, Hoắc Hương cùng Nhã Hề cũng đi theo phía sau hắn.
Đi cách doanh trướng xa xa, trái tim treo lơ lửng trong lồng ngực, ba người cảm thấy mỗi một bước đi, đều kinh hồn táng đảm.
“Thanh soái đây là muốn đi đâu?” Bỗng nhiên, thanh âm Đột Vân vang lên phía sau.
Thanh soái xoay người lại, vẻ mặt buồn bã: “Ta muốn đi tế bái phu nhân, Đột tướng quân có nguyện đi cùng không?”
Đột Vân hai mắt liếc nhìn thoáng qua hai gã Đột Quyết thị vệ bên ngườiThanh soái, thở dài: “Tướng quân ngài quả nhiên tình cảm sâu đậm, vì sao lại luôn đối với người đã chết nhớ mãi không quên, ngươi không sợ cũnggặp tai họa bất ngờ sao?”
“Ngươi và ta đều nhiều năm đãm máu sa trường, ngươi biết cá tính ta rồi đó,quyết định phải làm gì, ai cũng không ngăn được.” Thanh soái nghe hiểu ý Đột Vân, lại chỉ thản nhiên cười: “Chỉ cầu Đột tướng quân ngươi cho tathời gian một nén nhang, được không?”
“Tướng quân ban thưởng cho ta lưỡng toàn, Đột Vân đương nhiên cũng biết ânnghĩa, bảo trọng.” Đột Vân ôm quyền, xoay người sang chỗ khác.
“Cảm tạ.” Thanh soái ôm quyền, xoay đi: “Chúng ta đi.”
Ra khỏi đại doanh Đột Quyết, Thanh soái cũng không quay đầu lại mà dẫn Nhã Hề cùng Hoắc Hương chạy về phía khu rừng hoang ở hướng nam.
“Nhã nhi, con hãy nghe cho kỹ, tuy rằng chúng ta đã ra khỏi đại doanh ĐộtQuyết, nhưng mà sau một nén hương sẽ tuyệt đối không trốn thoát đượcthiết kỵ của Đột Quyết truy kích, hai ngươi nhất định phải đi đườngvòng, nghĩ biện pháp đuổi theo đám Thanh nhi, con cùng Hoắc cô nương mới có thể an toàn.” Thanh soái vừa đi, vừa gấp giọng dặn dò: “Đông nam Vân Châu, nhiều rừng mà đường nguy hiểm, bất lợi cho kỵ binh, tây nam VânChâu nhiều cốc mà quanh co, cũng đồng dạng bất lợi cho kỵ binh, nhưngnơi này còn có một con đường nhỏ mà người Đột Quyết không biết, đi thẳng con đường phía nam, nhìn như không có đường, nhưng chỉ cần ở theo dâyleo trèo xuống được vách núi phía nam thì tất có khả năng chạy thoát.”
“Vậy cha thì sao?” Nhã Hề kinh hãi hỏi: “Chẳng lẽ người không đi cùng chúng ta?”
“Đi cùng thì chỉ có một đường chết, ai cũng không trốn thoát được.” Thanh soái cười nhẹ, bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt.
Nụ cười quen thuốc làm cho Hoắc Hương không khỏi run lên, Đỗ y quan cũngtừng cười như thế, lòng không khỏi nhói lại: “Đoạn tướng quân, nếu người không cùng chúng ta bình yên rời đi, Tử Thanh cũng sẽ lo lắng chongài.”
“Ta là nam nhân, biết khi nào nên chống cự hết thảy, ta đã đem việc khónhất giao cho một nữ nhi, nếu ngay cả việc nhỏ như cứu các ngươi rangoài cũng đều không làm được thì không chỉ uổng làm phụ thân các ngươi, mà còn uổng vì đường đường là một nam tử hán!” Thanh soái nghiêm nghịcười, chẳng bao lâu sau, Tử Thanh cũng sẽ cười như vậy: “Huyền Hoàng sẽkhông muốn mạng của ta, huống hồ nàng cũng không thể bắt được ta, cácngươi bình yên tìm được Thanh nhi, hãy nói với nàng, cha không làm chonàng thất vọng nữa rồi, để cho nàng hảo hảo đánh một trận này!”
“Cha…”
Bỗng nhiên Thanh soái ngừng lại, chỉ về phía rừng hoang ở phương nam: “Đi mau! Để muộn sẽ không kịp!”
“Bảo trọng!” Nhã Hề nghẹn ngào nói xong, nắm chặt tay Hoắc Hương, cùng nhaubỏ chạy vào rừng, trong phen hoảng hốt, tựa hồ nghe thấy tiếng vó ngựaphía sau.
Thanh soái hít sâu một hơi, bỗng nhiên tháo lang khôi trên đầu xuống, ngửamặt nhìn tinh không: “Thường nhi, hiện giờ nàng đang ở nơi nào?” Bỗngnhiên, hung hăng ném lang khôi xuống đất, Thanh soái xoay người, thảnnhiên đối mặt với thiết kỵ Đột Quyết cuồn cuộn phóng đến, ngửa đầu cười: “Thường nhi, nàng biết không? Hình như ta nghe thấy tiếng chuông BạchMã Tự…”
“Thanh tướng quân, ngươi làm cho bản cung thực thất vọng.” Van vạn lần khôngnghĩ tới Huyền Hoàng công chúa thế nhưng lại tự mình đuổi theo, trongmắt Thanh soái ẩn hiện vài tia kinh sắc, lại vẫn như trước thản nhiênnhìn đôi mắt ngập tràn lửa giận của nàng.
Đột Vân ở một bên hít sâu một hơi: “Tướng quân, ngài vẫn nên giao Nhã Hềcùng Hoắc Hương ra đây đi, tin tưởng công chúa sẽ tha thứ cho ngài.”
Thanh soái khoanh tay đứng, hiên ngang lỗi lạc: “Công chúa, vi thần đã hiểuđược, vi thần muốn là nhận được sự khẳng định của thân nhân mà khôngphải là một lần lại một lần thất vọng, hơn hai mươi năm qua ta đã bỏ lỡquá nhiều thứ rồi, lúc này đây, ta không muốn tiếp tục sai lầm nữa.”
“Công chúa, ngài muốn thiên hạ, vi thần có thể vì ngài mà liều chết đánh hạmột phiến, ngài muốn báo thù, vi thần có thể tử trái phụ hoàn*, khôngmột câu oán hận, nhưng mà, vi thần muốn khuyên công chúa một câu, hận,sẽ hủy hoại ngài, làm cho ngài trở thành Cửu vương tử thứ hai. Ngài cóhùng tâm hùng bá thiên hạ, có khí lượng muốn thu hết nhân tài trên thếgian, vì sao lại phải bởi vì một chữ đó mà để cả đời hủy hoại đây?”
(*con làm sai, cha trả nợ thay)
“Bản cung không làm được!” Huyền Hoàng công chúa căm hận quát: “Ta chỉ vừanhắm mắt lại liền thấy bộ dáng đệ đệ máu chảy đầm đìa, hắn là bị nhi tửngươi bầm thây vạn đoạn! Hắn chết thảm như vậy…Nếu ta không vì hắn báothù này, khẩu ác khí trong lòng ta vĩnh viễn đều không nuốt trôi nổi! —Nói! Nhã Hề cùng Hoắc Hương chạy về phía kia phải không?”
“Vi thần không biết.” Thanh soái chỉ có bốn chữ.
“Toàn quân nghe lệnh, tả quân truy tìm theo hướng đông nam, hữu quân đi vềphía tây nam, cho dù đuổi tới Lạc Dương cũng phải bắt được các nàng vềđây!” Huyền Hoàng công chúa lúc này giống như một con dã thú phát điên:“Bắt Đoạn Thanh! Bản cung không tin nhi tử bảo bối kia của ngươi sẽkhông niệm tình phụ tử!”
“Vậy công chúa người sai rồi.” Bỗng nhiên Thanh soái đi từng bước tới gầnHuyền Hoàng công chúa, tướng sĩ Đột Quyết ở chung quanh còn chưa kịpphản ứng thì kiếm của Thanh soái đã dĩ nhiên dừng lại trên yết hầu nàng.
“Bảo hộ công chúa!” Trừ bỏ tả hữu hai quân, trung quân đã đem Thanh soái vây chặt.
Thanh soái lạnh lùng cười: “Công chúa, vi thần biết năm đó ở Đột Quyết, nếukhông có công chúa thì sẽ không có Đoạn Thanh ngày hôm nay, ơn tri ngộcòn chưa kịp báo, Thanh nhi đã thành kẻ thù trong lòng công chúa. ĐoạnThanh không phải người vô tình vô nghĩa, chỉ nguyện dùng một bầu máunóng để đổi lấy tánh mạng Thanh nhi, trả lại ơn tri ngộ cho công chúa!Hận là con dao hai lưỡi, làm tổn thương người khác, cũng sẽ làm chínhmình bị thương, công chúa, người tự giải quyết cho tốt!” Kiếm phong độtnhiên chuyển, khoảnh khắc hàn quang kóe lên, một vòi máu tươi vọt ra,bắn đầy lên y bào Huyền Hoàng công chúa.
Thường nhi, đời này kiếp này, không thể nói với nàng một câu xin lỗi, cũngkhông còn cơ hội cùng nàng lắng nghe tiếng chuông Bạch Mã Tự nữa rồi…
“Thanh…” Huyền Hoàng công chúa nhịn không được hét lên, run rẩy nhìn Thanh soái cương quyết ngã xuống.
“Tướng quân!” Đột Vân hoảng sợ lao xuống ngựa, ôm chặt lấy thi thể dần lạnhlại của Thanh soái: “Ngài tội gì phải như thế, công chúa không phải thật sự muốn giết ngài mà!”
“Bản cung sai rồi sao? Sai rồi sao?” Huyền Hoàng công chúa thê lương tự hỏi, ngửa đầu nhìn sao Thiên Lang trên bầu trời: “Đệ đệ, chẳng lẽ ta sai rồi sao?” Móng tay đâm sâu vào huyết nhục, máu tươi theo cổ tay rơi xuốngđất: “Đoạn Thanh, ngươi đây là đang ép bản cung, bức bản cung a…”
Run run xuống ngựa, Huyền Hoàng công chúa nhặt lang khôi từ dưới đất lên, nhẹ nhàng đội lên cho Thanh soái.
“Công chúa?” Đột Vân nhìn Huyền Hoàng công chúa: “Tướng quân hắn đã đi rồi….”
“Cho dù chết, hắn cũng vĩnh viễn là Thanh soái của bản cung! Truyền lệnhtoàn quân, ai dám truyền cái chết của hắn ra ngoài, giết không cần hỏi!” Khóe mắt Huyền Hoàng công chúa vương lệ: “Ngươi cho là ngươi chết vìhắn, hắn sẽ không phải đền mạng sao? Ngươi cho là ngươi chết rồi thì sẽkhông cần hoàn lại ơn cho bản cung sao? — Bản cung sẽ không nghe lờingươi, bản cung chỉ biết là nợ máu phải trả bằng máu! Không có ai giúpai trả!”
“Truyền lệnh, mang thi thể Thanh tướng quân về doanh, sáng sớm mai toàn quân nhổ trại, toàn lực đuổi giết Yến Tử Thanh!”
Đột Vân kinh hãi: “Nhưng mà trợ công Lạc Dương như lửa cháy lông mày a!Mong công chúa lấy đại cục làm trọng, huống hồ Thiếu tướng quân có nămvạn tinh binh trong tay, thế nào thì sao có thể người một nhà đánh người một nhà?”
Căm hận cắn răng, Huyền Hoàng công chúa giận dữ phất tay áo: “Dùng bồ câuđưa tin cho sát thủ ẩn nấp trong quân tiên phong, mau chóng động thủ,giết Yến Tử Thanh!”
“Mạt tướng…Tuân lệnh!” Chần chừ liếc nhìn Huyền Hoàng công chúa, Đột Vânnhịn xuống những lời muốn nói, công chúa a công chúa, tội gì phải vì báo thù mà mắc thêm lỗi lầm nữa?
Huyền Hoàng công chúa nhìn về phía Lạc Dương: “Nhã Hề, không phải ngươi muốnchạy sao? Bản cung muốn ngươi cho dù chạy trốn khỏi bàn tay bản cung thì cũng sẽ không thấy được mặt ái lang lần cuối!”