Đang lúc Nam An vương gia suy nghĩ kế hoạch dạy con, hoàng đế nhị ca Triệu Chính của hắn không nằm ngoài dự đoán, đang ở trên giường lớn trong Ngoạn Nguyệt các chơi trò 4P.
Cao Liễn lẳng lơ trong trẻo đang cưỡi trên người hắn, vịn cột giường, phập phồng trên dưới.
Đại Trác nằm bên trái Hoàng đế, muội muội Tiểu Trác nằm nghiêng bên phải.
Đại Trác và Tiểu Trác là tỷ muội ruột thịt, là con lai giữa Đại Kim và Tây Nhung, trên người tập trung ưu điểm của hai dân tộc Đại Kim cùng Tây Nhung, mắt mũi nổi bậc và tinh tế như điêu khắc, mắt là bộ phận xinh đẹp nhất trên mặt —— như hai hai viên lục bảo, vóc dáng hai tỷ muội giống nhau như đúc, giống như tinh linh đi lạc xuống nhân gian, mang theo một loại xinh đẹp thần bí khó dò.
Sau một loạt động tác, Cao Liễn không thể tiếp tục nổi nữa, thân thể mềm nhũn, té xuống.
Tiểu – Đại Trác cũng biết, ở trên giường Hoàng đế rất lười, tuyệt đối không thể để hắn chủ động nhúc nhích, thấy Cao Liễn không thể cử động, vội lại gần, giúp Cao Liễn di động hông, tiếp tục động tác cho Cao Liễn.
Sau nửa canh giờ, Triệu Chính trở về tẩm cung của hắn, vừa vào phòng ngủ, liền nhào tới nằm mềm nhũn trên giường, không thèm ngồi dậy nữa.
Các thái giám cung nữ đều bị hắn đuổi ra ngoài, chỉ để lại Đại Thái giám Tiền Liễu Đức mà hắn sủng ái nhất.
Tiền Liễu Đức ngồi ở bên giường, vừa xoa bóp đầu giúp hắn, vừa thì thào bàn bạc với hắn: “Hoàng thượng, Sứ giả Đông Khu đã đến Kim kinh, ngài có muốn gặp không?”
Triệu Chính được hắn xoa bóp rất thoải mái, hừ hừ nói: “Ngươi sắp xếp một chút, vẫn nên gặp ở miếu ni cô thôi!”
Tiền Liễu Đức cười nhỏ một tiếng khó có thể nghe thấy, nói: “Dạ, nô tài sắp xếp xong sẽ trở về bẩm báo với hoàng thượng!”
Tay của hắn từ trên đầu Triệu Chính chuyển đến cổ, nhắm ngay huyệt vị khéo léo ấn vào, miệng cũng không nhàn rỗi, lại hỏi: “Mấy vị võ sĩ bồi dưỡng ở Đông Khu thì thế nào? Cũng đã chạy tới Kim kinh rồi, hoàng thượng, ngài có muốn gặp không?”
Triệu Chính tựa như đang suy tư, một lát sau mới nói: “Giao hết cho ngươi! Loại thích khách này, cần chất chứ không cần lượng, ngươi chọn lựa thật kỹ ra kẻ tốt nhất, chọn hai người là được, ra tay một đòn tất trúng!”
Gương mặt tuấn tú của Tiền Liễu Đức thoáng một nụ cười, dịu dàng nói: “Dạ, hoàng thượng!”
Triệu Chính nhắm hai mắt lại, bắt đầu thật sự hưởng thụ.
***
Triệu Trinh cho gọi Triệu Hùng, hỏi tiến độ tu sửa thư phòng bên ngoài.
Triệu Hùng bảo đảm: “Chậm nhất là đến hai mươi tháng chạp, thư phòng bên ngoài sẽ sửa xong!”
Triệu Trinh lại suy nghĩ, nói: “Bổn vương chuẩn bị xây viện cho tiểu thế tử cùng đệ đệ hắn, ngươi dùng danh nghĩa của Bổn vương triệu tập thợ thủ công khéo léo cùng người giỏi chăm sóc cây cối, tới thăm dò địa hình trước.”
Triệu Hùng dạ một tiếng, lui xuống.
Lúc này Chu Tử ôm tiểu thế tử, đang nói chuyện với Cao Thái phi. Hai người đang thương lượng việc chuẩn bị cho mùa xuân.
Chu Tử không có ý kiến gì, nàng đều nghe theo Thái phi nương nương.
Bởi vì hàng năm Cao Thái phi đều ở trong thâm cung, đã nhiều năm không trải qua mùa xuân ở dân gian, cảm thấy rất hứng thú, gọi ma ma người địa phương tới, hỏi thăm phong tục của Nhuận Dương.
Cuối cùng, Cao Thái phi cùng Chu Tử đưa ra kết luận: muốn tổ chức lễ mừng năm mới, nhất định phải tự mình đi mua đồ tết!
Đúng lúc này Triệu Trinh đi vào.
Hắn vừa tiến đến, liền nhận được bốn ánh mắt thiết tha, nhất thời có chút kinh ngạc, tuy nhiên trên mặt vẫn trầm tĩnh, ôm lấy Triệu Tử từ trong tay Chu Tử —— tiểu tử mập mạp này, làm mẹ hắn mệt muốn chết rồi!
Triệu Trinh ôm Triệu Tử ngồi xuống cái ghế dựa lớn bên cạnh Chu Tử, đặt Triệu Tử lên chân mình, sau đó chuẩn bị nghe ý kiến của mẫu thân cùng nữ nhân của mình.
Cao Thái phi biết Chu Tử nhát gan, không dám vuốt râu cọp của Triệu Trinh, đương nhiên là mình phải ra tay, một chữ “Hiếu” đè xuống, không sợ Triệu Trinh không nghe lệnh.
Bà mỉm cười nhìn cha con Triệu Trinh cùng Triệu Tử.
Bởi vì Chu Tử thích màu trắng, cho nên hôm nay Triệu Trinh vẫn mặc thường phục bằng gấm thêu nổi hoa văn hình mây màu trắng; mà phần lớn quần áo của Triệu Tử đều do Chu Tử chuẩn bị, màu trắng chiếm đa số, hôm nay trên người bé mặc một bộ áo bông lụa mềm màu trắng thêu hoa văn chim én màu bạc.
Hai cha con đều là da trắng nõn mắt phượng xếch lên, nhìn qua cực kỳ giống nhau, nhìn mà Cao Thái phi vô cùng vui vẻ, chỉ cười nhìn Triệu Trinh Triệu Tử, cũng không nói lời nào.
Chu Tử ở một bên gấp gáp, vội nhắc nhở Cao Thái phi: “Thái phi nương nương, đồ tết. . . . . .”
Lúc này Cao Thái phi mới nói: “Trinh nhi, hôm nay con có bận chuyện gì không?”
Triệu Trinh nhìn mẫu thân, lạnh nhạt nói: “Xin mẫu thân nói vào trọng điểm.”
Cao Thái phi sớm quen cái bộ dạng này của hắn, liền nói thẳng vào chủ đề: “Buổi chiều ta muốn mang Chu Tử đến Phường Diên Khánh dạo một chút, con ở yên trong phủ trông chừng tiểu thế tử!”
Triệu Trinh thật bình tĩnh ôm tiểu thế tử lên: “Được!”
Chu Tử rất kinh ngạc rất vui vẻ, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Cao Thái phi: Thái phi nương nương, ngài thật lợi hại!
Cao Thái phi dè dặt mà cười: đây chính là phúc lợi khi làm mẹ, bằng không sinh con làm cái gì!
Cao Thái phi mang Chu Tử rời vương phủ đi dạo phố, Triệu Trinh ôm tiểu thế tử đến thư phòng bên ngoài.
Đây chính là lần đầu tiên hai cha con Triệu Trinh Triệu Tử đơn độc chung đụng trong một khoản thời gian dài!