“Thường nhi…” Thanh soái hoảng hốt tiến lên: “Ta là nghĩ…nghĩ…”
Đoạn phu nhân lạnh lùng cười, lau đi nước mắt trên khóe mi: “Ta đã khôngphải Quảng An năm đó nữa rồi, từ hôm nay trở đi, ta tên là Lí Thường,không phải Đoạn Thường.” Giương mắt nhìn Thanh soái: “Hôm nay là ngàyThanh nhi thành thân, xin thỉnh Đoạn tướng quân hạ thủ lưu tình, đừnggây loạn nữa.” Thân mình không tự chủ được mà run rẩy, cố nén xuống nước mắt ứa ra trên mắt.
Thân mình chấn động, Thanh soái chỉ có thể trơ mắt nhìn Đoạn phu nhân tiếnlên kéo Đỗ y quan ngồi xuống, nhìn nàng ngẩng đầu lên, cười mở miệng:“Hôm nay ta nhất định phải để cho Thanh nhi cùng Nhã nhi thành thân!”
“Chén rượu mừng này của Lục công tử, chúng ta nhất định phải uống!” Bách tính Vân Châu đều trầm trồ khen ngợi.
“Nương, cám ơn người.” Một lần nữa đội hỉ khăn lên cho Nhã Hề, Tử Thanh nghiêng người nhìn Thanh soái đứng ngây như khúc gỗ ở kia, người làm trái timmẫu thân tan nát, người có biết không? Tiến lên nhẹ nhàng lay Thanhsoái, Tử Thanh trầm giọng nói: “Cha, có nguyện ý lưu lại uống một lirượu mừng của ta không?”
Thanh soái giật mình nhìn Tử Thanh, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống: “Không!”
“Đoạn Thanh! Rốt cuộc ngươi muốn làm loạn đến đâu nữa?”
Thanh soái hít một hơi, buồn bã nhìn Đoạn phu nhân: “Ta không phải không muốn uống chén rượu này, mà là Thanh nhi ở Trường An giết Hằng vương, cóbiết Hằng vương kia đến tột cùng là ai không?”
Nhã Hề ở phía sau cả người run lên, Tử Thanh nhẹ nhàng cầm tay nàng, nghiêm nghị nhìn Thanh soái: “Hắn bất quá là một tên súc sinh, ta quản gì hắnlà ai?”
Thanh soái lắc đầu: “Thanh nhi, con đại họa lâm đầu rồi! Hắn cũng không phảichân chính là Hằng vương Lí Thiến, mà là đệ đệ song sinh của Đột QuyếtHuyền Hoàng công chúa, Đột Quyết cửu vương tử!”
Vẻ mặt đầy khiếp sợ, lòng Tử Thanh không khỏi phát lạnh, nếu là như thếthì cho dù trong tay có lệnh bài, Vân Châu cũng không tránh được sẽ bịĐột Quyết lại giày xéo giẫm nát.
Thanh soái gật đầu: “Con đi rồi, ta liền phái người âm thầm bảo hộ, cho nêncon vừa đến Vân Châu là ta liền vội cưỡi ngựa đi trước một bước chạyđến, vốn định khuyên con mau mau rời khỏi đây…”
“Nếu là Đột Quyết vương tử, như thế nào lại thay mận đổi đào lẫn vào hoàngthất Đại Đường?” Tử Thanh lại nghi hoặc, cắt đứt lời Thanh soái.
“Việc này về sau sẽ lại nói cho con, nếu ta có thể tìm tới nơi này, tin rằngHuyền Hoàng công chúa cũng sẽ tới đây, các ngươi tốt nhất mau rời khỏiVân Châu, tìm một nơi thâm sơn cùng cốc tránh đi một chút.” Thanh soáilo lắng, giương mắt nhìn Đoạn phu nhân: “Nàng tin tưởng ta.”
“Oan có đầu, nợ có chủ, cho dù nàng ta thật sự muốn giận chó đánh mèo thìcũng nên nghe ta nói cho rõ đệ đệ của nàng đến tột cùng là một tên cầmthú ra sao!” Tử Thanh nghiêm nghị cười: “Vô luận thế nào, hôm nay nhấtđịnh ta phải thành thân! Man Tử đại thúc, tiếp tục đi!”
Thanh thanh cổ họng, Man Tử cao giọng hô: “Nhị bái cao đường –!”
Tử Thanh cùng Nhã Hề song song quỳ xuống, việc gì nên đến thì cuối cùngcũng sẽ đến, cho dù có trốn thì có khả năng trốn xa đến đâu? Có thể trốn bao lâu?
“Khoan đã.” Đỗ y quan bỗng nhiên đứng lên, tiến lên ôm quyền với Thanh soái:“Nếu phụ mẫu còn đây, cái dập đầu này, ngươi hãy nhận lấy.”
“Đỗ…” Đoạn phu nhân kinh ngạc nhìn Đỗ y quan, ngươi tội gì phải như vậy?
Thê lương cười, Đỗ y quan kéo Thanh soái ngồi lên chiếc ghế bên cạnh Đoạnphu nhân: “Công chúa, nếu bởi vì một vài hiểu lầm liền tổn hại đến tìnhcảm phu thê, vậy rất không đáng. Nếu hôm nay đã nói rõ ràng thì cần gìphải phí thời gian mà đau khổ?”
“Đối với hắn ta đã không còn gì để nói…” Thanh âm Đoạn phu nhân khàn khàn,nhịn không được nước mắt vẫn chảy xuống hai má. Ngươi tội gì phải khổthế? Lòng của ngươi, chẳng nhẽ không đau sao?
“Thường nhi…” Thanh soái nhẹ nhàng gọi, đột nhiên phát hiện, giữa hai người thế nhưng lại có một cái khe thực sâu, rốt cuộc thì quá khứ là không vượtqua được.
Đỗ y quan vỗ nhẹ vai Thanh soái: “Ngồi xuống đi, cũng không thể để cho hai oa nhi quỳ mãi như vậy.”
Thanh soái đờ đẫn ngồi xuống, Đỗ y quan ho khan vài tiếng, nhìn Man Tử.
“Nhị bái cao đường –!”
Tử Thanh cùng Nhã Hề song song quỳ gối dập đầu.
“Phu thê giao bái –!”
Rốt cục cũng đến một khắc này, cho tới bây giờ không nghĩ tới đúng là bình tĩnh như vậy.
Dập đầu trước nhau rồi, đến thời điểm hai chữ “Lễ thành” vang lên, Tử Thanh tháo xuống hỉ khăn của nàng, nắm chặt tay nàng, bình yên cười: “Nhãnhi, nàng giờ chân chân thật thật là nương tử của ta.” Hôm nay, cũng làngày ta sẵn sàng ra trận, chuẩn bị kiếm chỉ thiên hạ.
Nhìn về hướng cao đường có hai bậc phụ mẫu mà trái tim đã xa rời nhau, lòngTử Thanh chợt lạnh, thì ra, mất tín nhiệm là đau lòng như thế, hai người sẽ có một ngày hòa hảo không đây? Mà Đỗ y quan người thì sao? Nhiều năm chờ đợi, thật vất vả mới có một tia hi vọng như vậy, lại…Muốn đi nhìnxem Đỗ y quan, nhưng mà hắn đã ảm đạm xoay người đi vào nội viện.
“Tử Thanh, có phải Vân Châu sẽ lại không yên ổn hay không?” Nhã Hề nhìn khuôn mặt Tử Thanh có chút đăm chiêu, lo lắng đầy vơi.
Nắm chặt tay Nhã Hề, Tử Thanh cười nhẹ: “Sẽ thái bình…”
***
Nội viện phủ nha, nhìn trong viện tràn đầy hoa cúc màu vàng, Đỗ y quan khẽ ho khan vài tiếng.
“Đỗ tiên sinh.” Hoắc Hương nhẹ giọng gọi.
“Hoắc cô nương, sao lại tới đây?” Đỗ y quan hỏi ra những lời này, lại giậtmình hiểu ra kỳ thật Hoắc Hương là muốn đến xem hắn có ổn không: “Hoắccô nương, không cần lo lắng, lão nô ở bên người An Lộc Sơn nhiều năm như vậy, có đau khổ gì chưa từng trải qua?”
Hoắc Hương cúi đầu, lại không biết nên nói thế nào.
“Con người phải rộng rãi, bất kể lợi hại thế nào, đời người ngắn lắm, nếubởi vì một ít chấp niệm mà bỏ qua cả đời này, vậy mới là bi kịch lớnnhất.” Cười cười xoay người, Đỗ y quan lại ho khẽ vài tiếng: “Lão nôkhông có mấy ngày vẻ vang tươi sang, cả đời này có nhiều thứ tiếc nuốilắm, muốn bù đắp, lại cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa.” Giươngmắt nhìn Hoắc Hương, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: “Hoắc cô nương cũngbiết y đạo, không biết có nguyện thực hiện một tâm nguyện của lão phukhông?”
“Đỗ tiên sinh, mời ngài nói.” Hoắc Hương bỗng nhiên cảm thấy người ở trướcmắt như một ngọn nến, tùy thời đều có khả năng vụt tắt.
“Quỷ y nhất môn, đến đời lão nô đã là truyền thừa mấy trăm năm, chỉ tiếcthời niên thiếu quá say mê công danh, một lòng nghĩ muốn lấy lòng hoàngthất, nên rơi xuống tình cảnh này, lão nô thực sự hổ thẹn. Nếu cô nươngkhông chê, có nguyện theo lão nô học tập y đạo quỷ y không? Nếu như…” Đỗ y quan lại ho: “Nếu ta đi rồi, công chúa và tiểu công chúa cũng có thểcó ngươi chiếu cố, ta đi cũng bình yên.”
“Đỗ y quan, ngài sẽ không có việc gì đâu.” Hoắc Hương kinh hãi: “Chỉ là tatư chất ngu dốt, sợ hủy mất thanh danh của sư môn tiên sinh.”
“Hoắc cô nương, ngươi có thể học được mấy phần thì cứ giúp lão nô truyền thừa ngần ấy, thế nào thì cũng tốt hơn là thất truyền ở trong tay ta, tốthơn nhiều.”
Hoắc Hương gật đầu thật mạnh, quỳ xuống: “Vậy…Hoắc Hương khẩn cầu Đỗ tiênsinh ngài thu ta làm đồ đệ, Hoắc Hương sẽ tận lực đem y đạo của sư phụtiếp tục truyền thừa.”
“Tốt…tốt…” Nhịn xuống cỗ vị tanh dâng lên trong họng, Đỗ y quan mỉm cười nâng Hoắc Hương dậy, lại ho khan: “Đến đây, hôm nay trước dạy ngươi châm pháp.”
“Vâng.” Hoắc Hương gật đầu.