Suy nghĩ của Chu Tử ngổn ngang trăm mối, bên kia Lục Hà và Chu Bích đang được một đám cung nữ vây quanh đi tới. Chu Tử tập trung nhìn kỹ, phát hiện Chu Bích đi rất chậm rất cẩn thận, Lục Hà lại như một mực che chở nàng, đi đứng cũng có vẻ hơi nghiêng người.
Chu Tử vội mang theo Hoàng Oanh, Ngân Linh bước vòng ra ngoài, vừa vặn đi theo ngay phía sau Chu Bích và Lục Hà. Thái giám lập tức cao giọng xướng tên: “Nam An trắc phi Chu thị đến ——”
Chu Bích và Lục Hà nghe vậy lập tức quay đầu lại, vui cười chờ Chu Tử.
Chu Tử bước nhanh đuổi theo.
Lục Hà suy nghĩ một chút, sau đó đỡ Chu Bích đi tới, nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện!”
Ba người mang theo cung nữ nha hoàn đi ra ngoài.
Đi thẳng đến một tiểu tạ (đình nhỏ) sát mép nước bên hồ, Lục Hà mới cho mọi người lui, dìu lấy Chu Bích, cùng Chu Tử vào tiểu tạ.
Còn chưa ngồi xuống, Chu Tử liền hỏi Chu Bích: “Có phải muội đang mang thai?”
Chu Bích có chút xấu hổ, nhăn nhó một chút mới lí nhí nói: “Đúng vậy!”
Chu Tử vừa nghe, đầu tiên là giật mình, sau đó là đau lòng.
Nàng vừa dìu Chu Bích ngồi xuống, vừa lo lắng hỏi: “Không phải đang lúc quốc tang sao, phải làm thế nào đây?”
Ở một bên, Lục Hà dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu mà nhìn Chu Tử: “Có phải ngươi bị Vương Gia nhà các ngươi cưng chìu tới đầu óc hóa ngu rồi không?”
Chu Bích vừa nghe nàng chế giễu tỷ tỷ mình, lập tức trừng mắt cau mày dùng sức đánh lên người nàng ta một cái, Lục Hà cũng không tức giận, ngược lại còn kiên nhẫn giải thích: “Hoàng thượng vừa đăng cơ đã nêu rõ trong thánh chỉ, hắn rất hiếu thuận, quốc tang bình thường phải giữ đạo hiếu hai mươi bảy tháng, mà hắn muốn giữ đạo hiếu sáu mươi tháng; nhưng nước không thể một ngày không có vua, chánh sự không thể một ngày tạm ngưng, cho nên liền dùng sáu mươi ngày thay cho sáu mươi tháng, quan dân đều y theo đó mà làm. Cuối tháng năm đã hết kỳ quốc tang, bằng không sao nhóm quý nữ đó có thể tiến cung!”
Chu Tử vừa nghe, trợn mắt há mồm bắt đầu tính toán, cuối cùng cảm thấy Lục Hà nói có vẻ đúng. Bởi vì cũng chính từ đầu tháng sáu, Triệu Trinh đã không sợ Chu Tử mang thai, lại bắt đầu thoải mái “vẩy hoa” giữa giường.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Chu Tử nhìn Chu Bích liền trở nên rất hiền lành, nhỏ giọng hỏi: “Trong cung có an toàn không?”
Chu Bích suy nghĩ một chút, mắt nhìn về phía Lục Hà.
Lục Hà nói: “Đến nay Hoàng thượng vẫn chưa có con, không phải bởi vì các phi tử chưa từng mang thai, mà là không một ai, không một kẻ nào có thể sinh, ta cũng từng sảy thai!”
Nàng nhìn Chu Tử, thật kiên định, ánh mắt bình tĩnh, nói tiếp: “Ta sẽ bảo vệ Chu Bích thật tốt, ngươi cũng trở về “thổi gió bên gối” với Vương Gia nhà ngươi, để hắn tìm cách giúp chúng ta!”
Thật ra trong lòng Lục Hà, nàng ta rất hoài nghi Nam An vương gia không muốn hậu cung của hoàng thượng sinh con đẻ cái, nhưng lời này không thể nói ra khỏi miệng trước mặt Chu Tử, chỉ có thể gửi hy vọng vào tình tỷ muội của Chu Tử đối với Chu Bích.
Chu Tử gật đầu liên tục.
Nàng nhất định sẽ tìm cách thuyết phục Triệu Trinh.
Thương lượng xong, Chu Tử cùng Lục Hà một trái một phải vây quanh đưa Chu Bích đi về phía phòng khách lớn. Lúc sắp đến phòng khách lớn, Chu Tử lặng lẽ nói vài lời với Chu Bích, sau đó lui về phía sau mấy bước, lại rẽ về nơi Thế Ngoại Đào Nguyên vừa rồi mà ngắm hoa.
Chu Bích và Lục Hà tiếp tục đi về phía trước, vừa tới cửa phòng khách lớn, thái giám liền lớn tiếng xướng tên: “Doãn Tiệp dư nương nương đến, Chu Tiệp dư nương nương đến ——”
Các tần phi đang nhỏ giọng cười, nói chuyện phiếm trong phòng khách lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt soàn soạt nhắm ngay vào bụng vẫn còn vô cùng bằng phẳng của Chu Tiệp dư Chu Bích —— mặc dù Chu Tiệp dư mang thai chưa tới ba tháng, nhưng trong hậu cung này, đây lại là tin tức được truyền đi nhanh nhất! Thanh Vân Điện vừa truyền thái y, cả hậu cung đều nhận được tin Chu tiệp dư ở Thanh Vân Điện có tin vui.
Đoán chừng đã sắp đến giờ, Hoàng Oanh cùng Ngân Linh dẫn Chu Tử đi một vòng nhỏ bên ngoài, lúc này mới đi đến phòng khách lớn.
Vừa vào phòng khách, Chu Tử liền cung kính hành đại lễ với chúng Tần phi: “Nam An trắc phi Chu thị bái kiến chư vị nương nương!”
Hoàng thái hậu và hoàng hậu còn chưa tới, trong phòng khách lúc này, phẩm vị cao nhất là Tống Thục phi mà năm xưa chính là Tống trắc phi, nàng ta cười nói: “Chu trắc phi, mời đứng lên!”
Lại lệnh cho cung nữ: “Đưa Chu trắc phi đến chỗ ngồi!”
Chu Tử được sắp xếp ngồi cùng bàn với Chu Bích và Lục Hà —— nàng là thiếp của Nam An vương gia, không có tư cách cùng ngồi dự tiệc với Thái hậu và hoàng hậu!
Tác giả có lời muốn nói: canh thứ nhất có chút mảnh mai xin dâng lên!
Cảm tạ tất cả độc giả đã nhắn lại, đã gởi những nụ hôn, mọi người đã cho Mạc Mạc sự khích lệ cùng ủng hộ thật sự rất rất rất lớn!
Mạc Mạc sẽ tiếp tục cố gắng!