“Lộ muội muội, muội vốn là người Lâm Quốc, thuần phục Lâm Quốc có gì không ổn chứ?” Đoàn Đình Thiên vẫn quan sát nàng chằm chặp. Thấy nàng vẫn giữ bộ dạng im thin thít, bỗng thở dài một hơi rồi ôn nhu nói: “Muội thật sự cho rằng Mộ Dung Thần Duệ là phu quân của muội ư? Giữa lợi ích và muội, muội khẳng định rằng hắn sẽ chọn muội sao? Nhưng nếu đó là Nam Cung Uyên, ta dám cam đoan, bất kể có cái gì mê hoặc ở trước mặt y, y cũng sẽ chọn muội.”
Lộ Ánh Tịch vẫn không chịu mở miệng như trước, thần sắc bình ổn, không nhìn ra có chút lo lắng phập phồng nào.
“Nếu như muội nhẫn tâm đứng trơ mắt nhìn Nam Cung Uyên không được chết già, vậy thì muội cứ xem như hôm nay ta chưa hề tới đây.” Đoàn Đình Thiên buông ra một câu nặng lời, sau đó xoay người bỏ đi.
Bước chân của hắn ta rất kỳ lạ, ẩn chứa nội lực. Trong nháy mắt hắn ta đã biến mất ở góc hành lang gỗ.
Lộ Ánh Tịch đứng yên nhìn chăm chú về phương hướng đó. Một lúc lâu sau, nàng mới thu hồi tầm mắt, xoay người vào trong phòng, cài chặt chốt cửa.
Trước mặt nàng là một đôi mắt xanh đen thăm thẳm như đầm sâu, khiến nàng ngẩn người.
“Nàng đã mai phục quân cờ gì ở Tây Quan?” Giọng điệu nhàn nhạt, giống như chỉ tùy tiện hỏi qua loa.
Lộ Ánh Tịch không nói, chỉ nhìn hắn.
“Ngươi sẽ vì Nam Cung Uyên mà quay lại Lâm Quốc?” Hắn từ từ hỏi thêm một câu nữa.
Lộ Ánh Tịch vẫn im lặng, không thể nào trả lời hắn.
Mộ Dung Thần Duệ đến gần nàng, nóng lòng muốn nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, nhưng cũng không lên tiếng.
Ánh mắt của hắn sáng chói giống như có hố lửa trong đó, nàng bất giác run rẩy đôi chút, quay mặt đi.
“Nhìn Trẫm.” Hắn đưa tay quay mặt của nàng lại, giọng nói trầm thấp dò hỏi: “Nàng có tình cảm với Nam Cung Uyên, đúng không?”
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ gật đầu.
Sắc mặt Mộ Dung Thần Duệ đột nhiên lạnh lẽo, buông tay thả nàng ra.
“Tình cảm trong cuộc sống này, không chỉ có tình yêu không thôi.” Nàng nhỏ nhẹ mở miệng, “Đúng là đã từng nảy sinh tình cảm yêu mến ngây ngô, nhưng tất cả cũng đã thành quá khứ. Tuy nhiên, những việc sư phụ đã làm vì Thần thiếp, Thần thiếp không thể xem như không thấy. Tình yêu không cách nào hoàn lại, nhưng ân nghĩa nhất định phải trả.”
Nét mặt Mộ Dung Thần Duệ cũng hòa hoãn hơn, nhưng giọng điệu vẫn hời hợt: “Vậy nàng định làm thế nào?”
Lộ Ánh Tịch lắc đầu, thành thực trả lời: “Thiếp không biết.” Nàng quả thực không biết nên làm thế nào cho phải. Cơn sóng lớn đến quá nhanh, vừa rồi nàng một mực cố gắng áp chế ưu tư từ tận đáy lòng, chưa kịp suy xét kỹ càng.
“Nàng có thể từ từ suy nghĩ, nhưng phải theo Trẫm hồi cung.” Mộ Dung Thần Duệ liếc mắt nhìn nàng, gắng nuốt lửa giận xuống đáy lòng. Đáng lý hắn có thể thuận lợi một bước đánh hạ Ô Quốc. Ngờ đâu nàng lại nhúng tay ở phía sau, tình huống trở nên khó giải quyết hơn. Nữ nhân đáng ghét này, cứ không thể làm hắn bớt lo!
Nụ cười khẽ nở trên môi Lộ Ánh Tịch. Giả sử nàng đi theo hắn, thì còn suy nghĩ được gì nữa chứ? Lẽ nào hắn sẽ để mặc nàng tự do qua lại sao?
Mộ Dung Thần Duệ đưa tay nắm cằm của nàng, bình tĩnh nói: “Chuyện của Nam Cung Uyên cứ tạm gác lại, sau này hẵng nói. Chiến sự cửa Tây vừa mới bắt đầu, Trẫm đã sớm ngờ rằng nàng là người đứng sau đưa ra chủ kiến. Rốt cuộc nàng đã bố trí cái bẫy gì ở Tây Quan hử?”
“Hoàng thượng cho rằng Thần thiếp sẽ nói sao?” Lộ Ánh Tịch ngửa mặt nhìn lại hắn, đôi mắt sáng trong veo. Nàng không hề sợ hãi, cũng nhất quyết không nói. Bởi vì đây là chuyện quốc sự, không phải chuyện riêng. Nàng tin hắn có thể hiểu được.
Quả nhiên, Mộ Dung Thần Duệ cũng không giận, hàng lông mày chau nhẹ lại, chậm rãi nói: “Vận mệnh Ô Quốc đã tận. Nàng việc gì phải lao tâm khổ tứ? Phí sức lực như vậy, nàng làm sao dưỡng thai? Làm sao để bé con có thể ra đời khỏe mạnh hả?”
“Vốn là Thần thiếp định trở về kinh thành gặp Phụ hoàng.” Lộ Ánh Tịch than nhẹ, xem ra hiện tại không có khả năng rồi.
“Nàng vẫn còn muốn chạy Đông chạy Tây?” Mộ Dung Thần Duệ cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Bao nhiêu tức giận tích tụ trong lòng bỗng nhiên bùng nổ, “Tiểu Phạm đúng là mắng nàng không có sai mà! Nàng thật là tùy hứng làm xằng làm bậy! Nàng sắp làm mẹ rồi, nhưng lại không có chút xíu tự giác nào vậy? Nàng tưởng bản thân là mình đồng da sắt hả? Thật sự muốn đợi đến lúc con gặp chuyện không may, nàng mới hối hận hử?”
Liên tiếp những lời trách mắng quát tháo, Lộ Ánh Tịch sững sờ đứng yên hứng chịu.
“Phải chăng nàng muốn Trẫm lo lắng đến chết nàng mới vui phải không? Có phải muốn Trẫm vì nàng mà từng bước từng bước nhượng bộ, nàng mới hài lòng hả? Nàng muốn Trẫm chứng minh điều gì? Nàng nói thẳng luôn đi!” Mộ Dung Thần Duệ nói hết nỗi niềm, ngực phập phồng lên xuống. Cơn giận và nỗi lo ứ đọng trong lòng bùng lên và tuôn ra ngoài.
Lộ Ánh Tịch kinh ngạc ngẩn người, nhưng đáy lòng lại trào dâng tình cảm ngọt ngào.
“Nàng muốn đấu với Trẫm, Trẫm có thể cho phép. Nhưng nàng không thể đem tính mạng của bé con ra đặt cược được! Nàng cũng biết, trong quãng thời gian Trẫm không được gặp nàng, lòng có bao nhiêu khó chịu? Lúc Trẫm biết nàng liều lĩnh, bỏ mặc sống chết chạy đến Lang Thành, nàng có biết Trẫm đã có bao nhiêu lo lắng? Nàng suy tính vì Ô Quốc, lo cho Nam Cung Uyên, vậy có thể tĩnh tâm suy nghĩ cho Trẫm một chút được không?” Mộ Dung Thần Duệ cúi đầu gầm gừ, ánh mắt sâu như đại dương xanh thẳm. Lo âu trong lòng tuôn trào như những cơn sóng ào vào bờ tầng tầng lớp lớp.
Lộ Ánh Tịch nhìn hắn không chớp mắt, cảm xúc ngọt lịm trong lòng dần biến thành chua xót. Hắn không mắng sai, xác thực rằng nàng suy nghĩ rất ít cho hắn. Bởi vì trong tiềm thức của nàng luôn luôn cho rằng, hắn là một người kiên cường mạnh mẽ, không cần ai lo lắng. Nhưng nàng đã quên, hắn cũng chỉ là một nam nhân bình thường sống trên đời này. Hắn cũng khốn khổ vì tình, cũng sẽ vì người mình quan tâm mà thấp thỏm lo âu. Những thứ này không can hệ gì đến thân phận và địa vị.
“Xin lỗi.” Nàng nhỏ nhẹ nhận lỗi. Nàng đưa tay lên vuốt ve hai gò má gầy gò của hắn, “Hoàng thượng gầy đi nhiều. Là Thần thiếp không tốt, đã mang rất nhiều phiền muộn đến cho Hoàng thượng.” Đầu ngón tay của nàng lướt qua trán của hắn, nhẹ nhàng vân vê nếp nhăn giữa hai hàng lông mày.
“Đúng vậy, nàng đúng là mang đến cho Trẫm rất rất nhiều phiền phức.” Mộ Dung Thần Duệ bắt được tay nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay, giọng điệu như đang giận, “Trẫm không chê nàng phiền phức, nàng phải đội ơn báo đáp nghe chưa.”
“Dạ!” Nàng không phản bác, mắt lấp lánh ý cười.
“Tối nay đi với Trẫm, đừng do dự nữa.” Lời nói của hắn trầm thấp nhưng bá đạo.
“Được ạ.” Lộ Ánh Tịch cũng ôn hòa đồng ý.
Nàng ngoan ngoãn thuận theo ngược lại khiến Mộ Dung Thần Duệ sinh nghi. Hắn nhìn nàng dò xét, lại hỏi: “Có thật không?”
“Thật mà!” Lộ Ánh Tịch gật đầu, nụ cười lộ rõ lúm đồng tiền nhỏ xinh trên má.
“Lộ Ánh Tịch, nàng đám đùa bỡn, bày mưu tính kế, thì đừng trách Trẫm không khách khí nhé!” Mộ Dung Thần Duệ tăng lực siết chặt tay nàng, tỏ ý cảnh cáo.
“Nhưng mà Thần thiếp có một điều kiện.” Lộ Ánh Tịch cười cười nhìn trả hắn, tâm tình ấm áp hơn, nhưng cũng có ít nhiều một nỗi buồn vô cớ. Tình và nghĩa khó song toàn, nàng không thể hy vọng xa vời bản thân sẽ gặp may mắn câu được cá lại lấy được tay gấu[1].
[1] Câu này được lấy ngược ý với câu nói của Mạnh Tử: Cá với tay gấu không thể có cùng lúc, có nghĩa là mỗi một người đều phải đứng trước sự lựa chọn, và không thể có cả hai, được cái này mất cái kia.